Mục lục
BÁT GIA TÁI THẾ - Trần Đức
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng lúc đó, anh giơ cây đao to trong tay lên.



Tốc độ cực nhanh!



Gần như chỉ khoảng 1/10 giây, cây đao kia đã va chạm cùng nắm đấm của Huyết Lãnh.



“Ầm!”



Đao và nắm đấm va vào nhau.



Một giây sau…



Máu tươi bắn ra, trong tầm mắt của mọi người, năm ngón tay bị chém bay lên trời, sau đó rớt xuống.



Nắm đấm hung bạo của Huyết Lãnh giờ… chỉ còn cùi tay.



Một cái cùi tay trụi lũi, máu thịt nhầy nhụa.



Tất cả những việc này chỉ xảy ra trong tích tắc. Thoáng chốc, nắm đấm của Huyết Lãnh đã bị một đao bổ nát, hơn thế nữa, năm ngón tay hắn còn bị lưỡi đao sắc bén chém đứt.



Trông chúng hệt như những đoạn trúc bị chặt đứt, rơi rụng trên mặt đất.



Tuy nhiên, đao trong tay Trần Bát Hoang không hề ngừng lại, mà hướng thẳng về phía cổ họng của Huyết Lãnh.



Toàn thân Huyết Lãnh lạnh như rơi vào hầm băng, cảm giác tử vong một lần nữa bủa vây hắn. Hắn bị một luồng linh khí mạnh mẽ, bạo ngược khóa chặt, muốn tránh cũng không tránh được.



Huyết Lãnh không có thời gian để tâm đến đau đớn trên tay, trong đầu hắn chỉ còn tuyệt vọng, là loại tuyệt vọng khi đối mặt với cái chết.



Hắn không thể ngờ được Trần Bát Hoang lại mạnh như vậy!



Từ trước đến nay, trong mắt hắn, Trần Bát Hoang chẳng qua chỉ là một con kiến, hắn thích giết thì giết, thích bỡn cợt thì bỡn cợt, dù gì… cũng là con kiến mà thôi.



Hiện tại…



Con kiến kia có thể sẽ lấy mạng hắn! .



Hắn hoảng loạn đến mức không nghĩ được gì cả, đầu óc trống rỗng, chỉ biết đứng đó để mặc cho cây đao to kia bổ về phía mình.



Ngay khi hắn cho rằng mình sẽ phải chết, bỗng nhiên…



Lưỡi đao ngừng lại.



Nó chỉ còn cách cổ họng hắn không đến 0.001 mét, hắn có thể cảm nhận được vài sợi lông tơ bị chém đứt, lả tả rơi xuống.



Nhưng…



Da thịt của hắn lại không có một vết xước nào.



Huyết Lãnh rùng mình.



Cảm giác nhẹ nhõm khi sống sót sau tai nạn bỗng chốc trào dâng trong lòng hắn.



Một người kiêu ngạo, lạnh lùng như hắn lại có lúc hoảng sợ đến mức tay chân nhũn ra khi đối mặt với chính cây đao của mình. Hắn biết rõ, nếu như Trần Bát Hoang muốn, hắn ta có thể dễ dàng chặt đứt đầu hắn, tiễn hắn xuống địa ngục, khiến hắn chết đến mức không chết thêm được nữa.



Nhưng đến cuối cùng…



Trần Bát Hoang lại dừng tay.



Không có dấu hiệu báo trước, hắn ta bất ngờ dừng lại…



Không tiếp tục giết hắn.



Các đó hơn một mét, Trần Nguyên Bình trợn trừng mắt mà nhìn, gần như quên phải nháy mắt thế nào, hơi thở của ông ta mỗi lúc một nhanh hơn, cứ như nếu không thở gấp như vậy thì ngay sau đó, ông ta sẽ lăn đùng ra chết vậy. Ngực Trần Nguyên Bình không ngừng phập phồng, hệt như từng tầng gợn sóng.



Cảnh tượng trước mắt quả thật rất khó tin.



Một nắm đấm của Huyết Lãnh đã đột phá cực hạn của Trấn Sơn Quyền, dù là võ giả vừa đặt chân vào cảnh giới Linh Hải kỳ cũng chưa chắc là đối thủ của cậu ta, còn Trần Nguyên Bình thì… chắc chắn không đỡ được.



Thế nhưng…



Trần Bát Hoang không chỉ đỡ được, mà còn ra tay chặt đứt ngón tay của Huyết Lãnh, hơn thế nữa…



Hắn có thể dễ dàng giết chết Huyết Lãnh.



Điều này có ý nghĩa gì?



Có nghĩa là ngay cả ông ta cũng không phải đối thủ của Trần Bát Hoang, và cũng có nghĩa là tên võ giả đến từ thế tục này mạnh hơn Huyết Lãnh, hơn nữa, không chỉ mạnh hơn một chút thôi đâu.



Đây… đây… thật sự là võ giả Linh Căn sơ kỳ sao?



Thật khó có thể tin được!



Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ai mà tin được! Ai dám tin chứ?



Gương mặt xinh đẹp của Ức Thư Huyên đờ ra, trong đôi mắt quyến rũ của cô ta giờ chỉ còn hình ảnh Trần Bát Hoang cùng cây đao to lớn mà anh cầm.



Bỗng dưng, cô ta nhớ lại cảnh tượng khi gặp Trần Bát Hoang và những lời người đàn ông này đã nói.



Lúc mới gặp Trần Đức, cô ta cho rằng Lục Phong đang nói khoác. Trần Bát Hoang có thể miễn cưỡng xem như một võ giả, hơn nữa, người này còn rất tự cao tự đại, rõ ràng là say mê vẻ đẹp của cô ta, nhưng lại dùng ánh mắt như nhìn một bình hoa để ngắm nhìn cô ta.



Giờ thì…



Ha ha…



Hóa ra đó chỉ là những suy nghĩ thiển cận của cô ta.



Khoác lác ư?



Với thực lực như vậy thì cần gì phải vờ vịt khoác lác? Cần gì phải để ý một cô gái như cô ta?



Xem ra, không phải Trần Đức tự cao tự đại, mà chính cô ta mới là người như vậy. Cô ta tỏ thái độ trào phúng, chán ghét, nhưng trong mắt Trần Bát Hoang, tất cả những gì cô ta làm lại chẳng khác nào một tên hề!



Khó trách, khó trách vì sao Trần Bát Hoang lại cười cô ta.



Nếu đổi lại là cô ta, khi biết bên cạnh có một tên mù, không có mắt nhìn người thì cũng sẽ nhịn không được bật cười.



“Trong mắt Trần Bát Hoang, gã Huyết Lãnh kia chẳng khác nào một người chết…”, Ức Thư Huyên tái mặt, ánh mắt cô ta tràn ngập tự giễu cùng trào phúng. Cùng với đó, hình tượng của Trần Bát Hoang trong suy nghĩ của cô ta cũng bắt đầu được phóng đại vô hạn.



Người đàn ông này đã thay đổi nhận thức của cô ta.



Đó là nhận thức đối với kẻ mạnh.



Bên kia, Lục Phong nắm chặt tay, ngoại trừ kích động cũng chỉ có kích động.



Trần Bát Hoang đã chứng minh thực lực bản thân.



Cũng chứng minh ông ta không hề nói khoác.



Ông ta cảm thấy rất phấn khích.



Còn Lý Tử Tinh thì đã sớm bị dọa đến phát run, sắc mặt hắn ta trắng bệch, sợ hãi không thôi.



Trần Bát Hoang và Huyết Lãnh ở rất gần bọn họ.



Có lẽ là một mét, hoặc tối đa là hai mét mà thôi.



Huyết Lãnh đứng như cọc gỗ, đầu hắn trống rỗng, đau đớn từ bàn tay truyền đến khiến cả khuôn mặt hắn vặn vẹo, vô cùng khó coi, cứ như một người bệnh nguy kịch vậy.



Ngoại trừ đau đớn, còn có sợ hãi, một kẻ kiêu ngạo như hắn, vậy mà khi đối mặt với Trần Đức lại cảm nhận sâu sắc thế nào là tuyệt vọng khi biết mình sắp phải chết. Chân hắn nhũn ra, không ngừng run rẩy, phòng tuyết tâm lý cũng bị phá vỡ.



“Quỳ xuống!”



Đột nhiên, Trần Đức lên tiếng, anh hờ hững nói ra hai chữ, trong giọng nói không chứa bất kỳ cảm xúc gì.



Những lời này hệt như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.



Bộp!



Huyết Lãnh không thể khống chế được, cứ thế quỳ sụp xuống.



Đối mặt với Trần Đức, dù muốn hay không thì hắn cũng phải quỳ.



Huyết Lãnh thầm run sợ, cảm giác lạnh lẽo bủa vây hắn, nhưng hơn thế nữa, trong lòng hắn còn bùng lên lửa giận. Hôm nay, hắn không chỉ thua, mà còn mất sạch thể diện.



Lúc đến, hắn luôn tỏ thái độ cao ngạo, cho rằng mọi người đều là rác rưởi, kiêu căng đến mức chẳng thèm để ai vào mắt.



Đứng càng cao thì té càng khó coi.



Trước ánh mắt của hơn ngàn người, hắn cứ thế quỳ xuống trước mặt Trần Bát Hoang, lúc này, trong lòng hắn là lửa giận ngập trời, thật sự… thật sự khó mà hình dung được.



Làm trò trước mặt hơn ngàn người thì cũng thôi đi…



Quan trọng hơn chính là…



Ở đây còn có cô gái mà Trần Nguyên Bình muốn giới thiệu cho hắn.



Nói thật, Ức Thư Huyên rất đẹp, hắn đã từng gặp nhiều cô gái đẹp, thế nhưng so với Ức Thư Huyên thì bọn họ không đáng để nhắc đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK