Mục lục
BÁT GIA TÁI THẾ - Trần Đức
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Tâm Ngọc có chút e sợ, thực lực của người trước mắt này trong chớp mắt sao lại được nâng cao nhiều như vậy? Cú đấm bất ngờ này khiến ông ta có phần mất cảnh giác, theo bản năng của cơ thể lùi lại hai bước, đưa tay lên chống cự.



“Rắc rắc!”



“Răng rắc!”



Loại kháng cự này đối với Trần Đức lúc này hoàn toàn vô nghĩa, cú đấm này của anh ấn chứa sức mạnh kinh hoàng hàng trăm nghìn tấn trực tiếp khiến Phương Tâm Ngọc bắn ngược ra ngoài.



Bàn tay ông ta giương lên kia đã hoàn toàn biến dạng và tàn phế, xương dính liền cùng máu thịt mơ hồ lẫn lộn, máu đỏ tươi giọt nối tiếp giọt tí tách nhỏ xuống.



“A!”



Phương Tâm Ngọc không nhịn được phát ra rít gào thê thảm, máu tươi như trút nước nhuộm đỏ cả Thiên Kiếm Phong, cộng thêm gió sắc thổi qua vết thương của ông ta khiến da mặt càng thêm vặn vẹo co rúm lại.



Đau!



Đau quá!



Chỉ vào lúc này ông ta mới biết việc bị thương trên đỉnh Thiên Kiếm Phong có bao nhiêu đau buốt, loại đau đớn này quả thực giống như móc tim đục xương vậy!



Tuy nhiên, Trần Bát Hoang người còn bị thương sớm hơn ông ta từ đầu đến cuối không hề thốt lấy một tiếng!



Sự bền bỉ và nhẫn nại này khiến ông ta vô cùng kinh ngạc.



“Phương Tâm Ngọc, không phải ông muốn tôi quỳ xuống sao? Ông tới đây thử xem!”, thời gian thi triển Cửu Trọng Cực Ảnh chỉ có một phút, Trần Đức không lãng phí một phút giây, trong nháy mắt đã xông tới trước người Phương Tâm Ngọc, tuy nhiên, Phương Tâm Ngọc chẳng những không sợ hãi hoặc nói là hoảng hốt, ngay lúc bị Trần Đức ép sát kia, khóe miệng ông ta vậy mà vẽ ra ý cười, một nụ cười dỉ dỏm, giễu cợt, nhìn chằm chằm vào Trần Đức như đang nhìn một tên ngốc, lạnh lùng nói:



“Trần Bát Hoang, mặc dù không biết cậu dùng cách gì bỗng nhiên mạnh lên nhiều như vậy, nhưng… nếu cậu cho rằng với thủ đoạn này đã có thể đánh bại một võ giả Linh Hải kỳ thì cũng quá ngây thơ rồi!”



“Thuật mai rùa!”



Phương Tâm Ngọc khẽ gầm một tiếng, lúc này linh khí vận chuyển trong cơ thể ông ta càng thêm khủng bố, linh lực nồng đậm từng tia từng sợi tràn ra khỏi cơ thể ông ta sau đó bắt đầu ngưng tụ thành thực thể hóa- một bộ giáp trắng trong suốt bao bọc cả người ông ta lại!



Đinh!



Cùng lúc đó, Trần Đức cũng đã lao ập tới, một chưởng của anh đáp xuống vai của Phương Tâm Ngọc, thế nhưng!



Một chưởng này vậy mà không phá vỡ được lớp áo giáp!



“Trần Bát Hoang, thuật mai rùa này của tôi… thế nào?”, Phương Tâm Ngọc cười gằn hỏi, đồng thời nhanh chóng tung ra đòn phản kích, ông ta duỗi một cánh tay ra:



“Nhãi con, lại nếm thử bàn tay lửa đỏ này của tôi xem!”



Tại khoảnh khắc cánh tay của Phương Tâm Ngọc thò ra cũng bắt đầu biến thành một mảnh đỏ rực, dấy lên một luồng bức xạ nhiệt mãnh liệt, khiến nhiệt độ của vòm không gian này tăng lên đột ngột, giống như có những ngọn lửa cuồn cuộn đang đốt cháy, đồng thời năm ngón tay khẽ co lại thành hình móng vuốt, móc về phía vai trái của Trần Đức!



Bụp!



Trần Đức không trốn càng không né, anh để mặc bàn tay như thanh kiếm sắc nhọn kia cắm ngập vào vai trái, xuyên qua xương sườn, thậm chí mi mắt cũng không chớp, lật lòng bàn tay, Long Ngâm Kiếm liền xuất hiện, gần như cùng một giây đâm vào cánh tay của Phương Tâm Ngọc.



Phương Tâm Ngọc giật mình, không ngờ tới Trần Đức sẽ dùng chiến thuật tự mình hại mình này, kết quả ông ta căn bản không có cách nào né tránh một kiếm kia.



Tuy nhiên sự ngạc nhiên này cũng chỉ kéo dài chưa đến nửa giây, ông ta vẫn có tâm tư mỉa mai Trần Đức:



“Ha ha, tưởng rằng dùng phương thức tự mình hại mình này cộng thêm một thanh kiếm nát liền có thể đột phá tầng phòng ngự của tôi sao?”



Phương Tâm Ngọc vừa dứt câu, trong vòng một phần một trăm thời gian một nhịp thở, Long Ngâm Kiếm đã xuyên qua lớp áo giáp đâm phập vào cánh tay ông ta dễ dàng như cắt miếng đậu phụ:



“Không lẽ không thể sao?”, Trần Đức mặt không cảm xúc, xoay Long Ngâm Kiếm trong tay rồi kéo mạnh, phụt!



Cánh tay thi triển Xích Viêm thủ cùng xương vai của Phương Tâm Ngọc đều bị Long Ngâm Kiếm chém đứt cho đến khi rơi xuống!



Long Ngâm Kiếm thực sự quá sắc bén, nó căn bản không tốn chút sức lực nào xuyên thủng áo giáp của Phương Tâm Ngọc, thậm chí sau khí cánh tay của ông ta đứt lìa khỏi cơ thể, ông ta thế nhưng không cảm nhận được cơn đau nhói nào truyền tới, cả người chỉ còn sót lại sự kinh ngạc cùng đờ đẫn.



Một giây trôi qua ông ta mới vỡ òa sợ hãi phát ra tiếng hét thảm thương.



“Làm sao có thể?”



Phương Tâm Ngọc nhìn đăm đăm cánh tay dưới đất mà sững sờ chết đứng, một tên Trần Bát Hoang với cảnh giới Linh Căn kỳ, vậy… vậy mà có thể phá được mai rùa của ông ta?



Khóe miệng ông ta giật giật, trong con ngươi hằn lên từng tia máu, gân xanh kịch liệt co bóp, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay Trần Đức:



“Nó là của tao, mạng của mày cũng là của tao!”, là một con cáo già, Phương Tâm Ngọc sao có thể không nhìn ra Long Ngâm Kiếm này là một bảo bối, trong đôi mắt dữ tợn của ông ta đong đầy tham lam cùng khát máu.



Việc mất đi một cách tay gần như khiến ông ta điên dại, đối phó với một tu võ giả cảnh giới Linh Căn kỳ lại bị chặt đứt một cánh tay?



Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, ông ta còn chỗ đứng sao?



Trần Bát Hoang, nhất định phải bỏ mạng tại đây!



“Mạng sống của tôi ở đây, ông tới mà lấy”, Trần Đức nhếch miệng, nở nụ cười lạnh lẽo, xé đứt cánh tay của Phương Tâm Ngọc ra khỏi xương vai, sau đó… sau đó… thế nhưng đưa nó tới bên miệng, hung hăng cắn xé xuống một miếng thịt lớn rồi cho vào mồm nhai, theo sự nhai nghiền tách mở của hàm răng và đôi môi, hàng răng vốn trắng tinh của anh trở thành màu đỏ tươi nhơ nhuốc, giống như một tu la vừa bò khỏi địa ngục, đặc biệt kinh dị.



Cho đến hiện tại, Trần Bát Hoang vẫn luôn nghĩ đến chuyện trả thù, anh muốn ăn tươi máu thịt của kẻ thù, rút sạch gân của chúng, đập xương chúng tan thành tro bụi, hiện tại… cơ hội ở ngay trước mắt, làm sao anh có thể bỏ lỡ nó đây?



“Ọe!”



Tuy nhiên, sau khi nhai vài lần, Trần Bát Hoang đột nhiên phun ra toàn bộ thịt trong miệng, thờ ơ nhưng đậm nét ghét bỏ nói: “Thịt chó già khốn kiếp như ông, thật là cmn khó ăn”,



Nói đoạn anh liền ném cánh tay của Phương Tâm Ngọc xuống với vẻ ghê tởm rồi dùng một chân giẫm lên.



“Răng rắc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK