Mục lục
BÁT GIA TÁI THẾ - Trần Đức
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba chữ vừa thốt ra, trong nháy mắt những đại gia ít ỏi đứng hàng đỉnh của chóp tại thành phố Tần, bao gồm cả Trương Thiên Dương thảy đều tái mặt.



Cái người tên Tạ Phương Kiệt này chính là đại gia đứng số một thành phố Tần, bọn họ không ai lạ gì!



Bởi vì người đó chính là cánh tay đắc lực giúp cho nhà họ Tạ xưng hùng xưng bá ở thành phố này.



Hắn vốn là một người bà con xa lắc xa lơ của nhà họ Tạ, ban đầu chẳng được ai để vào mắt, lúc mới sinh thì mẹ chết vì sinh khó, bố sống thêm một năm nữa rồi cũng chết nốt vì ung thư.



Từ hồi một tuổi đã được Tạ Cường Đông nhận nuôi.



Nhưng mà…



Vào năm Tạ Phương Kiệt được hai tuổi, có một võ giả đạt đến cấp bậc thần tiên đến nhà họ Tạ, võ giả nọ nói Tạ Phương Kiệt có tiềm chất trở thành võ giả cực mạnh, muốn đưa Tạ Phương Kiệt đi. Từ đó về sau, nhà họ Tạ dù chỉ nuôi Tạ Phương Kiệt hơn một năm nhưng lại không ngừng lớn mạnh tại thành phố Tần, tốc độ bành trướng phải nói là nhanh như tên lửa, trong vòng chưa đầy ba năm đã thâu tóm toàn bộ con bài tẩy của thành phố Tần vào tay mình.



Nhà họ Tạ có được ngày hôm nay, tất cả đều nhờ Tạ Phương Kiệt.



Ba năm trước, Tạ Phương Kiệt từng quay về nhà họ Tạ, lần đó, ngay cả lão tổ nhà họ Hàn ở Giang Bắc cũng phải đích thân đến chào hỏi, xin dạy bảo.



Lão tổ nhà họ Hàn cũng bắt đầu bế quan ngay sau khi rời khỏi nhà họ Tạ.



Chỉ có rất ít người được biết, ba năm trước đây, lão tổ nhà họ Hàn bị Tạ Phương Kiệt đánh cho một trận.



Lúc đó, Tạ Phương Kiệt mới 20 tuổi!



Trương Thiên Dương nghe thấy ba chữ Tạ Phương Kiệt, trái tim suýt chút nữa vọt ra khỏi lồng ngực, không nhịn nổi bước tới chỗ Trần Đức: “Cậu Trần à, cậu… cậu thả cô Tạ xuống trước đi, Tạ Phương Kiệt, người này… không dây vào nổi đâu, sẽ chết người thật đấy!”



“Thế à?”



Trần Đức nhìn lướt qua màn hình, mặt mũi Tạ Phương Kiệt cũng coi như không tệ, nhưng lại mang theo tự phụ vô kể.



Bàn tay đang bóp cổ Tạ Lan thoáng nới lỏng, buông cô ta ra.



Thấy động thái vừa rồi, trái tim của Trương Thiên Dương rốt cuộc cũng về lại vị trí cũ.



Cũng may…



Chỉ cần Tạ Lan không chết, mọi thứ vẫn có thể thương lượng được.



Trong màn hình.



Nhìn thấy hành động của Trần Đức, mặt Tạ Phương Kiệt tỏa sáng rạng rỡ.



Đúng là…



Xưa nay cái tên của hắn vẫn luôn có sức nặng.



Binh!



Ngay lúc Tạ Phương Kiệt còn đang đắc ý, thì một âm thanh nặng nề đột ngột vang lên, như tiếng sấm giữa trưa hè không hề báo trước!



Cánh tay Trần Đức buông Tạ Lan bất chợt siết lại thành quyền, đấm thẳng vào người Tạ Lan. Thân thể Tạ Lan làm sao chống đỡ được sức lực hung mãnh như thác đổ như sóng thần của Trần Đức?



Chỉ trong chớp mắt, cả người Tạ Lan như một quả bóng bị hất tung ta ngoài, từ trên không trung nặng nề rơi bịch xuống đất, chết không kịp ngáp.



Trương Thiên Dương chết trân tại chỗ.



Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.



Ông ta đã khuyên rồi mà, sao còn ra tay giết người? Làm vậy không phải chán sống rồi ư? Người đó là Tạ Phương Kiệt! Cả thành phố Tần này ai dám trêu vào hắn?



Đám doanh nhân tinh anh kia cũng há hốc mồm, cho dù bọn họ đã từng trải qua rất nhiều chuyện, nhưng giờ phút này hai chân vẫn run lẩy bẩy.



“Tạ Phương Kiệt hả?”, Trần Đức rút tay lại, bước tới trước màn hình, nhìn thẳng vào mắt Tạ Phương Kiệt, khóe môi cong lên một nụ cười: “Mệnh lệnh của mày, cũng như uy hiếp của mày, rõ ràng chả có tác dụng gì với tao cả!”



Im lặng.



Sự im lặng chết chóc.



Thời gian gần như ngừng lại, ai nấy đứng chết trân không nhúc nhích, trong màn hình, khuôn mặt Tạ Phương Kiệt cũng cũng bị giam trong nụ cười cứng đờ.



Rõ ràng là cười, nhưng lúc này nụ cười ấy méo mó, dữ tợn, đôi mắt độc ác cùng cực, vì quá giận dữ mà khóe môi hắn còn khẽ co giật.



Trong máy tính vọng ra tiếng rắc rắc, rõ ràng một vật gì đó đang bị một lực rất mạnh nghiền nát.



Hồi lâu sau, Tạ Phương Kiệt khôi phục nụ cười: “Không tệ, mày khá đấy, rất khá, Trần Bát Hoang, mày rất gan dạ, vô cùng ngông cuồng, vô cùng kiêu ngạo…”



“Tao hy vọng mày vẫn cứ tiếp tục như thế, mày đứng yên đó, đừng đi đâu cả, chờ tao tới tìm mày!”



“Nhưng nếu mày muốn chạy cũng được thôi, tao không có ý kiến, hơn nữa mày chạy tao còn khoái nữa là, bởi vì tao có thể tàn sát người của mày, hoặc là người quen biết mày, giết cho tới khi mày chịu ló đầu ra… Sau đó, trước mặt mày, tao sẽ tiếp tục trò chơi tàn sát”.



“Bốp!”



Tạ Phương Kiệt vừa nói xong liền tung một cú đấm vào giữa mặt Trần Đức trong màn hình, màn hình lập tức bể tan nát, vụn thủy tinh từ trong tay hắn tung tóe như tuyết bay lả tả.



Trên quảng trường thương mại.



Màn hình tắt phụt.



Trong không khí chỉ còn lại áp lực nặng nề đáng sợ. Quá nhiều người đã bỏ mạng, đám doanh nhân tinh anh và cậu ấm cô chiêu đứng đó, chẳng ai tươi cười nổi.



Bọn họ đang sợ, rất sợ Trần Đức.



Ít nhất trước khi Tạ Phương Kiệt đến, bọn họ rất sợ!



Trên quảng trường rộng rãi hoàn toàn lặng phắc, không ai dám lên tiếng.



“Hôm nay cảm ơn mọi người đã đến giúp tôi”, một lúc lâu sau, Trần Đức quay đầu lại, đảo mắt một vòng qua Trương Thiên Dương, Tiêu Mạn Y, Tống Ngữ Yên và Phì Tứ.



“Cậu Trần, cậu là ân nhân cứu mạng của tôi, giúp đỡ cậu là chuyện Trương Thiên Dương tôi phải làm”, Trương Thiên Dương trịnh trọng nói, có điều trong một phút thoáng qua, ông ta lại thở dài nẫu ruột, giọng nói cũng trở nên gấp gáp:



“Nhưng mà, cậu Trần à, người lần này đúng là cậu không nên dây vào, cậu mau đi đi, tôi sẽ lập tức sắp sếp để cậu rời khỏi thành phố Tần, cậu đi càng xa càng tốt, đợi đến khi cậu trưởng thành rồi hãy trở về, được không?”



“Bát Hoang… Cái tên Tạ Phương Kiệt này em đã tùng nghe qua”, Tiêu Mạn Y khẽ mấp máy đôi môi đỏ mọng, hơi thở thơm như hoa lan: “Em nghĩ lúc này anh nên nghe theo đề nghị của chủ tịch Trương”.



“Không cần gấp”.



Trần Đức mỉm cười, từ mười mấy năm trước anh đã trải qua mưa bom bão đạn, bao phen chết đi sống lại, anh chưa bao giờ biết cái gì gọi là sợ hãi.



Một Tạ Phương Kiệt nào đó, anh không hề có một chút lo lắng hay sợ hãi nào.



“Cậu Trần à, gấp, rất gấp đó, nếu không đi chỉ e không kịp!”, Trương Thiên Dương càng sốt ruột.



“Nói mãi, vậy rốt cuộc Tạ Phương Kiệt kia là thần thánh phương nào?”, Trần Đức nhìn Trương Thiên Dương.



Ông ta chưa bao giờ là một người dễ mất bình tĩnh, ngay từ đầu trước khi gặp Tạ Phương Kiệt, tuy Trương Thiên Dương đã mạo hiểm tính mạng để bảo vệ Trần Đức, nhưng vẫn thản nhiên, kiên định, coi nhẹ chuyện sống chết.



Cho đến khi Tạ Phương Kiệt xuất hiện, ông ta mới tỏ ra hoang mang tột độ, so với tính mạng của ông ta, Tạ Phương Kiệt còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK