Điện thoại Minh giới của Lãnh Mạch đỉnh thật, ngay cả mật mã cũng mở được luôn!
Bên trong USB có một thư mục, nó cũng có mật mã, sau khi dùng điện thoại của Lãnh Mạch để bẻ khóa, trong thư mục ấy lại có thêm một thư mực, tầng tầng lớp lớp mật mã, cuối cùng cũng ở được thư mục ấy ra.
Đó là một bản hợp đồng, mở đầu viết tên đại diện bên A và bên B, tên của bên A là: Vương Duy.
“Vương Duy?” Cái tên này sao nghe quen thế nhỉ, tôi lần tìm ký ức trong đầu, nhưng vẫn không tài nào nhớ ra được.
“Chủ tịch doanh nghiệp lớn nhất Phong Đô” Lãnh Mạch trả lời thay tôi.
“Chủ tịch? Người lũng đoạn thị trường doanh nghiệp Phong Đô?” Tôi kinh hãi hét lên, rồi vội vàng bịt chặt miệng, mấy nơi như quán net không thể không giữ bí mật: “Nghe nói ông ta là người lương thiện, sao ông ta lại có tên trong bản hợp đồng này được!”
Lãnh Mạch không nói gì, anh ta cầm lấy con chuột đọc tiếp bản hợp đồng kia.
Tôi cũng đọc cùng, điều khiến người ta kinh hãi nhất chính là chuyện viết trong bản hợp đồng liên quan tới virus viêm gan B và vác-xin trẻ em! Một bản hợp đồng mua bán!
Người mua là chủ tịch Phong Đô – Vương Duy, người bán là một công ty mà tôi chưa từng nghe danh bao giờ – công ty Kitten Multi.
Trên bản hợp đồng viết rất rõ, Vương Duy mua vác-xin trẻ em giả và virus viêm gan B qua công ty này, hai bên ký bản hợp đồng bảo mật, Vương Duy trả cho đối phương 15 tỉ, hợp đồng có hiệu lực, giao dịch thành công.
Khi ấy, có người đi qua chỗ tôi, tôi vội vàng đóng cửa sổ thư mực lại, động tác hơi mạnh, nên người đó hừ lạnh một tiếng: “Thời buổi này phụ nữ xem phim đen cũng chẳng phải chuyện gì to tát, đâu cần phải giấu giấu diếm diếm như thế chứ, giả vờ trong sáng cái nỗi gì”
Tôi không thèm để ý tới người đó, nhưng người đó vừa đi được mấy bước thì đã bị ngã chổng vó lên, tiện thể kéo theo một cái bình nước khoáng rơi xuống đổ rào rào lên đầu anh ta.
“Ail Ai đấy! Ra đây cho tao!” Người đó lớn giọng hỏi ai, nhưng chỗ tôi không gần anh ta lắm, nên anh ta cũng chẳng nghỉ ngờ gì tôi, vả lại, xung quanh anh ta cũng chẳng có ai.
Lãnh Mạch phủi phủi tay: “Rút USB ra, chúng ta đi điều tra công ty kia”
Tôi rút USB ra, rồi bỗng nhiên, trong đầu vụt tới một suy nghĩ: “Đúng rồi! Cuốn sổ kial”
Tôi lấy cuốn sổ trong balo ra, lật lật vài trang, trong cuốn sổ chỉ có vài hàng chữ, một trong số đó viết: UC, 1 phần, 700”
“YC” Tôi chỉ vào chữ cái tiếng Anh, ngẫm nghĩ một lúc, tôi lập tức lên mạng tìm kiếm viện trưởng bệnh viện công lập thành phố Phông Đô, quả nhiên…: “Diệp Thành, YC, viện trưởng bệnh viện công lập thành phố, Vương Duy bán 1 phần của số thuốc mình mua vào cho Diệp Thành, sau đó hưởng lợi 700 vạn tệ (tương đương 21 tì)!”
*YC: trong tiếng Trung, phiên âm của tên Dạ Thành là Yecheng.
Mấy khoản tiền sau không có chữ cái tiếng Anh nữa, tôi đoán, có lẽ chủ tịch và viện trưởng bệnh viện đã âm thầm liên lạc với nhau.
Điểm nghi vấn trong cuốn sổ đã được giải quyết, nên tôi và Lãnh Mạch liền rời khỏi quán net ngay.
“Chúng ta nên đi điều tra công ty kia thế nào đây?” Tôi hỏi Lãnh Mạch.
Lãnh Mạch lại lấy điện thoại Minh giới của anh ta ra một lần nữa: “Dựa theo bút tích, điện thoại có thể dẫn chúng ta đi”
“Mẹ ơi, điện thoại Minh giới của các anh sịn thế! Nếu có chiếc điện thoại này, vậy thì vụ trẻ em mất tích sẽ được giải quyết hết luôn!” Tôi cảm thán.
Khẩu lệnh mở cửa?
Tôi không kìm được mà nghĩ tới câu “vừng ơi mở ra” của Tống Tử Thanh, chỉ mong khẩu lệnh của địa phủ ma giới không buồn cười như thế là được.
“Công ty kia có liên quan gì tới ma giới không nhỉ” Lãnh Mạch vẫn trầm tư: “Con đường thông với ma giới sẽ không để người khác tùy tiện xây một cửa hàng bán quần áo như thế này được, chắc chắn là do người của ma giới dựng nên, vả lại người đó còn bố trí người canh cửa nữa”
Tức là, người của cửa tiệm này là người canh cửa của địa phủ ma giới.
Lãnh Mạch nói điện thoại của anh ta chắc chăn không sai, dựa theo đầu mối, cái công ty tên là Kitten Multi bán virus cho Vương Duy kia có lẽ tới từ ma giới, nhưng là hồn ma dạ quỷ do ma giới cử đến hay người đặc biệt của ma giới (ví dụ như… quỷ sai) thì chưa biết được.
Tại sao người của ma giới lại bán virus cho con người nhỉ?
“Đi thôi, về” Lãnh Mạch quay người đi.
“Hả? Cứ thế mà đi á? Vậy nỗi oan của chúng ta phải làm sao?”
“Thời gian có hạn, chúng ta bắt buộc phải ngồi xe tới thành phố nhi đồng trong vào ngày mai, còn nỗi oan kia… cứ giao chứng cứ cho cảnh sát trước đã”
Lãnh Mạch nói đúng, nếu tiếp tục điều tra cặn kế công ty này, có lẽ sẽ kéo theo rất nhiều chuyện của ma giới, bây giờ trời sắp sáng rồi, người sẽ càng nhiều hơn, chúng tôi không kịp điều tra nhiêu như vậy.
“Nhưng nếu cảnh sát cũng dính vào vụ này thì sao? Nếu cảnh sát cũng bị chủ tịch kia mua chuộc thì sao… Chúng ta nộp chứng cứ cho bọn họ, liệu làm vậy có nguy hiểm quá không?” Không thể bài trừ khả năng này.
Lãnh Mạch cũng đã nghĩ đến vấn đề này: “Tôi tự có cách, về trước đã rồi tính tiếp”
Tôi và Lãnh Mạch với đi được vài bước thì phía trước bỗng có một ngọn lửa đen ập tới ngáng đường.
“Chẳng phải Quỷ Sát đứng về phía cô sao? Tôi muốn xem xem bà ấy có thể nhân nại đứng về phía cô đến bao giờ!” Hỏa Diệm Nữ bước ra từ hòn lửa đen.
Khi ấy, Lãnh Mạch đã ẩn thân như lúc đầu.
Tôi lùi về sau hai bước, mắt nhìn chằm chằm cô ta: “Cô thích thú lắm à? Đuổi theo mãi không chịu tha cho tôi thích lắm à? Dù sao đến núi Chu Phong tôi cũng sẽ đưa hạt phong ấn cho các người! Cô làm như thế này không thấy thừa thãi sao?”
“Ha ha ha! Cô tưởng chúng tôi lấy hạt phong ấn xong thì sẽ trả lại lão già kia cho cô thật ư?” Hỏa Diệm Nữ bật cười sang sảng: “Cướp được hạt phong ấn, sau đó giết chết cô là nhiệm vụ mà lãnh tụ giao cho chúng tôi, ai hoàn thành xong trước sẽ trở thành cánh tay đắc lực phò tá đại nghiệp của lãnh tụt”
Kế hoạch của đám người này giống hệt những gì Lãnh Mạch nói, bọn họ sẽ không trả lại Lão Quỷ cho tôi một cách dễ dàng như vậy, may mà chúng tôi đã vạch sẵn kế hoạch của riêng mình.
Tôi lặng lẽ lấy lá bùa bó buộc trong balo ra, hi vọng nó có thể giúp tôi tranh thủ được chút thời gian chạy trốn, nhưng Hỏa Diệm Nữ kia đâu thể phớt lờ hành động này của tôi được chứ, cô ta căn bản không chờ tôi mở lời nói chuyện, mà thẳng thừng vồ lên luôn, cuốn theo ngọn lửa đen kịt nặc mùi cá tanh.
Tôi ném bùa bó buộc về phía cô ta.