“Chúng ta đi thôi!” Lãnh Mạch hạ lệnh.
Đại quân chuyển hướng, đổi tuyến đường đến núi tuyết.
Không biết Tân Tiêu biết được chuyện Lạc Nhu và Tống Lăng Phong ở núi tuyết từ đâu. Nhưng tóm lại, nhìn từ tình hình hiện tại, thì tin tình báo của Tân Tiêu là đúng. Vậy mà Lạc Nhu và Tống Lăng Dung lại bất bỏ thành Minh Vương kiên cố nhất, ngược lại đi tới một nơi như núi tuyết đó, rốt cuộc chuyện này…
Núi tuyết cách thành chính Minh Vương không tính là xa, chúng tôi hành quân gấp mất nửa giờ đã đến nơi.
Trong nửa tiếng này, đội quân đều chạy như bay, cho đến khi giâm lên con đường dày tuyết ở núi tuyết, thì Lãnh Mạch mới hạ lệnh thả chậm tiến độ hành quân.
Từ phía trước nhìn qua, nơi sương mù mờ ảo kia chính là đỉnh núi tuyết.
Tôi ngồi thẳng trên lưng Bạch Hổ, đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Đội quân giảm lên tuyết và tiến vào sâu bên trong.
Nhưng chúng tôi lại gặp phải phiền phức.
Ba người chặn trước mặt chúng tôi gồm một nam và hai nữ.
“Tiểu Bắc? Sao cô vân chưa chết?” Sau khi nhìn thấy một cô gái ở trong đó là Tiểu Bắc, tôi kinh ngạc ngồi bật dậy trên lưng Bạch Hổ.
Tiểu Bắc toát ra khí đen trên người, rồi nghiêng đầu nhìn tôi: “Chết? Thật nực cười, cô nhìn thấy ngọn lửa sẽ chết bao giờ thế? Tôi là tử hỏa, vốn chính là ngọn lửa của tử vong, là mãi mãi bất tử, Đồng Đồng, hôm nay chính là ngày tận thế của cô đấy!”
Chúng tôi cũng quen một nam một nữ còn lại, họ là người đã đánh lén chúng tôi lúc trước. Không gian vặn vẹo, đôi vợ chồng tấn công với quỹ tích kỳ lạ, sau khi phát hiện ra tôi và Lãnh Mạch rất khó đối phó, thì bỏ chạy.
“Không phải cô là người bên kẻ chủ mưu hay sao, chúng tôi phải quyết đấu với Lạc Nhụ, tại sao cô lại tới cản trở?” Tôi hỏi.
“Lạc Nhu và Tống Lăng Phong là quân cờ của chúng tôi, chuyện mà bọn họ phải làm bây giờ chính là chuyện của chúng tôi. Kẻ chủ mưu đương nhiên sẽ phái chúng tôi tới ngăn cản rồi.” Người nam đáp lời.
“Dài dòng, trì hoãn thời gian” Giọng nói của Lãnh Mạch lạnh lùng, anh xoay tay, dùng bão tuyết tấn công về phía bọn họ.
Tiểu Bắc và đôi vợ chồng kia lập tức dựng hàng phòng thủ, tôi nhìn thấy hai cây đèn đặt phía sau bọn họ nhưng Tiểu Bắc thì lại không có.
Không phải cô bé kia là sứ giả cầm đèn sao?
“Tốc chiến tốc thắng, chúng ta không thể dây dưa với bọn họ được, để em đi cho Lãnh Mạch” Tôi quay đầu nhìn vê phía anh.
Anh liếc mắt nhìn tôi, không do dự bao nhiêu mà đã đồng ý: “Đi đi”
Tôi gật đầu: “Bạch Hổ, chúng ta lên!”
Bạch Hổ kêu dài một tiếng, dân theo tôi nhảy bổ về phía ba người kia.
Trong tay tôi xuất hiện kiếm băng.
Đối phó với bọn họ, tạm thời vân không cân sử dụng đến Kiếm Thân.
Giáp mềm tơ vàng khiến nội lực của tôi khá tràn trề, chiến khí bao quanh người, Bạch Hồ giống như lưỡi kiếm sắc nhọn trực tiếp cắm vào chính giữa ba người bọn họ. Tôi cũng sử dụng một trong những chiêu thức kiếm quyết mạnh nhất của nhà họ Tống.
Lãnh Mạch đứng ở chô cao nhất trên sân, nhìn xuống bên dưới.
Tử hỏa mà Tiểu Bắc biến thành quả thực có bản lĩnh, không thể bất được, không thể chém đứt, hơn nữa lực sát thương cũng không yếu, lại phối hợp với hai sứ giả cầm đèn có cách thức tấn công quỷ dị kia. Nếu hai, ba đại soái bên chúng tôi đánh nhau với họ, chắc chăn sẽ bất phân thăng bại, nói không chừng phối hợp tốt hơn chút thì còn có thể áp chế được đại soái của Lãnh Mạch.
Chỉ đáng tiếc, sau khi tôi thay máu sống lại, đã không còn thực lực của quá khứ nữa. Sau khi có chiến khí, ba người này cũng không phải là đối thủ của tôi.
Ngay cả Kiếm Thần cũng không hề sử dụng, mà ba người họ đã ngã xuống đất.
“Kẻ chủ mưu sẽ khiến các người không được chết tử tế!” Tiểu Bắc rống to: “Kẻ chủ mưu sẽ phá hủy thế giới dơ bẩn này, sáng tạo lại một thế giới tốt đẹp hơn!
Đám vật cản như mấy người các cô đều sẽ phải chết, đều sẽ phải chết!”
Nhìn thấy cô bé như vậy, tôi cũng chỉ có thể lắc đầu.
Bạch Hổ đưa tôi bước qua người của ba người này, cũng không hề quay đầu lại.
Lãnh Mạch đã sớm đợi chúng tôi ở phía trước.
“bi thôi, Lãnh Mạch” Tôi đến bên cạnh anh: “Xem bộ dáng khẩn trương của kẻ chủ mưu này, thiết nghĩ Lạc Nhu và Tống Lăng Phong chắc chản đang ở núi tuyết”