“Dạ Minh, 9ì anh chọn giúp tôi, anh nhất định phải nghe lời tôi;zđừng manh động” Tôi nói với Dạ Minh.
Đến bây giờ chúnờ ta vẫn chưa xác định được là Lãnh Mạch đã sắp. Xếp mọi việc ổn hết hay chưa, không thể hành động hấp tấp, nếu kế hoạch của Lãnh Mạch bị phá hủy thì đái mất sẽ nhiều hơn cái lợi rồi.
“Tôi là cái người dễ dàng hành động bốc đồng mà không có suy nghĩ sao? Tại sao người phụ nữ chết tiệt kia cũng nói như vậy với tối: Dạ Minh lâm bầm nói.
“Người phụ nữ chết tiệt kia?” Tôi nghĩ một chút: “Ý anh là Lưu Nguyệt? Mà này, anh không phải là đi theo dõi Lưu Nguyệt sao, Lưu Nguyệt ở đâu rồi?”
“Đừng có nhắc đến tên cô ta được không!
Phiền chết tôi!” Nhắc đến Lưu Nguyệt, Dạ Minh bắt đầu cáu kỉnh: “Người phụ nữ chết tiệt này cả ngày khoa tay múa chân không ăn được cái này, cũng không ăn được cái kia, nói không chừng không tốt với vết thương, chết tiệtf Ai cần cô ta chăm sóc. Tôi không vui vì cô ta chăm sóc tôi, cô ta không muốn tôi ăn thứ gì thì tôi liền ăn, hưng người phụ nữ đáng chết kia, cô ta lại chích cho tôi liều thuốc ngủ! Khiến tôi ngủ mấy ngày mới tỉnh! “
Nghĩ đến cái cảnh tượng miệng của Dạ Minh bị nhét đầy đồ ăn, lại’còn bị Lưu Nguyệt châm vào một cái ở sau mông. Tôi không nhịn được mà cười ra: “Thật hiếm có ngườitrừng trị được anh”
Dạ Minh thật thà khai:“Cô ta nói sở thích của cô ta chỉ là đi du lịch thế giới, và cô ấy không quan tâm đến cuộc đấu tranh giữa chúng ta, nên cô ta đã không đi theo tôi tới đây.”
Hóa ra là như thế này, Lưu Ngúyệt thực sự không nên dính líu đến chuyện của chúng †a..
“Trái lại là cô, cô như thế nào lại là đồng bọn cùng người đó như vậy?” Dạ Minh cằm chỉ vào Sỉ Mi.
Ở một mức độ nào đó, Dạ Minh là con trai của Thao Thiết, trên người anh ta và bản thân Sỉ Mị đều có chung tà khí: Tôi không nói:gì nhiều rồi đổi chủ đề: “Tôi thấy cuộc diễu hành sẽ riất một lúc nữa, chúng ta hãy đến đài trung ương trước đi.”
Sự tham gia của Dạ Minh chắc là không thể nghỉ ngờ là thêu hoa dệt gấm cho chúng ta. Một khoảng thời gian không gặp anh ta đến khi gặp lại lần nữa, tôi cũng vô cùng nhớ nhung, cùng Dạ Minh đi ở phía trước fói về những chuyện trong khoảng thời gian này. Tống:Tử Thanh và Sỉ Mị bị bỏ lại phía sau. Hai người đã phát ra tiếng khó chịu nhiều lần, nhưng tôi cũng chưa ghản ứng.
Cửa hàng bán đồ ăñ nhanh đối diện với con phố đã mở cửa, nhưng möï người trong cửa hàng đều chạy đến xem cuộc diễu hành. Dạ Minh tuỳ tiện vớ lấy hai thanh tùng vui ýễ ném vào miệng.
Anh ta cũng chính là Dạ Minh mã tôi biết, vẫn không thể thay đổi tính cách háu ăn của mình, tôi không nhịn được cười rồi lắc đầu. ˆ Cảm giác đồng bọn trở về thật tốt. š Vì cứu cùng một người, cùng một mục tiêu mà lại lần nữa tụ chung một chỗ, cảm giác này thật tốt.
Chúng tôi quay trở lại khu vực hành hình. Xung quanh đây đã có rất nhiều cư dân, chu vi quanh đài hành hình được bảo vệ nghiêm ngặt và bầu không khí trang nghiêm. Ghio đến giờ vẫn chưa thấy được Lãnh Mạch và Minh Vương.
Vì ngại thân phận của Dạ Minh, chúng tôi không dám bước tới quá gần nên chỉ chọn một chỗ đứng chéo với khu vực hành hình, vừa ẩn giấu được vừa có thể nhìn thấy với.khoảng cách gần nhất, núp sau một vài cư dân.
Chúng tôi đã chuẩn bị tốt rồi.
“Mẹ anh mà biếtanh giúp chúng tôi, liệu có đánh chết anh không?” Tôi trộm hỏi Dạ Minh.
“Mẹ tôi muốn đánh tôi, chẳng lẽ tôi không biết đường chạy sao? Ngu ngốc” Dạ Minh võ trán tôi: “Đừng suy nghĩ nhiều, trước tiên giải quyết chuyện trước mắt cái đã”
Chuyện đến bây giờ như mũi tên đã lên dây, thời điểm căng thẳng sắp đến rồi.
Cuộc diễu hành xung quanh thành-phố đã kết thúc, bước chân của đội quân lớn xuất hiện từ phía bên khác, những binh lính cho đám đông lùi lại hai bên, đội quân lớn đi qua rồi đến xe tù vượt qua chúng tôi, Cẩu Đản quay đầu nhìn thoáng chúng tôi, tôi cũng đang nhìn anh ta, đột nhiên hai ánh mắt chạm nhau.
Cẩu Đản sửng sốt trong giây lát, anh ta muốn nói chuyện với tôi nhưng xe tù đã chạy ngang qua rồi.
Xe tù của Hàn Vũ đi tlteo phía sau, nhưng đáng tiếc là Hàn Vũ ngồi trong xe nhằm mắt suốt đoạn đường nên không nhìn thấy tồi.
Bệ hành hình:được xây dựng trên lễ đài trung tâm, cao khoảng bốn năm tầng, ở giữa có một thanh nẹp căng ra, giống như một tấm ván lặn.
Trong một hàng bính lính đứng đó có cả binh sĩ áo đen bị tôi biến thành con rối đứng ở phía ngoài cùng thanh nẹp, nơ này chính là chỗ hành hình.
Xe tù của Cẩu Đản và Thuý Hoa bị mở ra trước.
Cẩu Đản và Thuý Hoa bị còng taÿ,xích chân bị binh lính bắt leo lên cầu thang, đi đến clỗ thanh nẹp hành hình quỳ ở đó đối mặt với đám đông dày đặc bên dưới. Ỹ Tôi ngẩng đầu nhìn lên, siết chặt tay.
“Thả lỏng đi, đừng căng thẳng quá, đừng để bị lộ tẩy” Tống Tử Thanh thì thào vào tai tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Đầu của bạn bè nằm ngay dưới lưỡi dao, tôi làm sao mà thả lỏng đượ!
c Đúng lúc này, đám người phía xa đột nhiên bùng phát một trận ồn ào huyên náo, chúng tôi cũng nhìn sang theo, đám người lui vê hai phía như thủy triều, một người mặc áo giáp vàng ánh, bên trong một thân áo tím lãnh chúa như lửa. Cô ta đang ngồi trong’chiếc ghế ngũ sắc trên chiếc kiệu cao, làn váy bồng Bềnh và đôi giày cao gót sáng bóng, quyến rũ vô cũng, khí chất giống như một nữ hoàng lâm thế.
Đám đông từng không hài lòng với Minh Vương, oán giận Minh Vương, thậm chí liền giơ ngón tay giữa khi nhắc đến Mình Vương giờ bỗng chốc im bặt, không ai dám nhìnthẳảng vào mắt của Minh Vương.
Ánh mắt của Minh Vương cũng quét qua chúng tôi, chúng tôi vội vàng cúi đầu xuống,1o lắng mình sẽ bị cô ta nhận ra.
Nhưng may mắn thay, cô ta chỉ là tuỳ ý đảo mắt qua mà thôi, ngay sau đó đã thu hồi tâm mắt trở lại, hướng về phía chiếc kiệu bị che khuất nói: “Mạch, mọi thứ, đã sự sắp xếp thoả đáng chưa?”
Sau đó, người trong chiếc kiệu nói: “Minh Vương đừng lo lắng; mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa”
Đó là giọng nói của Lãnh Mạch!
Đó là Lãnh Mạch!
Lãnh Mạch cũng ở đây!
Anh nói răng mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, anh thực sự sắp xếp sao?
Chiếc kiệu cao được đưa đến bên ngoài lễ đài trung tâm, chiếc kiệự đặt xuống, hai binh lính năm ở dưới kiệu, Minh Vương bước xuống lưng binh sĩ, móng tay màu đỏ khẽ diơ lên, Lãnh Mạch chào.
đón và nắm lấy tay bà ta.
“Hứ, Minh Vương đúng là’không biết xấu hổi”.
Một cô gái bên cạnh tôi thì thào:; “Chỉ dựa vào sự lợi hại của mình, cứ ép Lãnh Mạch đại nhân như thế này thật là ghê tởm”
“Tổ tông nhà tôi, con có thể nhỏ giọng một chút không” Mẹ của cô gái vội vàng che lại miệng của cô ấy.
Tôi lại một lần nữa nhìn sang.
Minh Vương được Lãnh Mạch nâng đỡ, từ từ đi lên phần cao nhất của lễ đài. Hai chiếc ngai vàng được đặt trên đó, một chiếc dành cho Minh Vương và chiếc còn lại dành cho Chí Tôn Vương, Lãnh Mạch.
Hai người lần lượt vào chỗ ngồi, người hầu lập tức liền dùng một chiếc lộng che đầu cực kỳ lớn cho Minh Vương và Lãnh Mạch.
“Bộ dạng Lãnh Diện Than nhìn lại không giống như bị phế”
Dạ Minh lẩmbẩm.
Quả thực là không giống.
Này rốt cuộc là sáo vậy Lãnh Mạch không bị Minh Vương phế bỏ pháp thuật và cánh tay, nhưng Hàn Vũ, Cẩu Đản và Thuý Hoa thì vẫn bị xử tử.
Đây có phải là một sự sắp đặt có chủ ý của Lãnh Mạch?
“Thời gian hành hình sắp tới rồï nhỉ” Minh Vương lười biếng hỏi.
Lãnh Mạch liếc nhìn lên trời, rồi nói: “Gần đến rôi”
“Không muốn đợi nữa, hành hình bây giờ đi “Minh Vương không nhịn được nói.
Vị trí của tôi cách xa đài hành hình một chút, vì thế nên không thể nhìn thấy cảm xúc trong mắt Lãnh Mạch, anh dừng lại vài giây, sau đó nói: “Tuân mệnh, Vương, tôi sẽ ra lệnh cho người bắt đầu hành hình ngay.”