“Đừng lo, Lương U sẽ giúp Lãnh Mạch.” Lãnh Mạch chỉ đẳng trước.
Đúng rồi, Lương UI Nấy giờ không thấy Lương U đâu rồi!
“Năng lực đặc biệt của Lương U có thể giúp Lãnh Mạch mau chóng tìm thấy bản thể của sứ giả câm đèn. Chỉ cân đánh được bản thể là thuật pháp thay thế phân thân này sẽ bị phá giải hoàn toàn.”
Gương trên nên tuyết ngày càng nhiều dựng ngổn ngang khắp nơi. Không còn nhìn thấy bóng dáng Lãnh Mạch và Lương U ở đâu, chúng tôi chỉ biết đứng lo ở ngoài.
Nhưng rồi chẳng mấy chốc khu vực giữa gương nổ mạnh, gương lại vỡ vụn.
Xuất hiện đầu là Tử Hinh, cô ta bay ra khỏi gương nổ ngã ra đất phun máu trên nền tuyết sắc. Chiếc đèn với ánh lửa mờ mờ rơi bên cạnh.
Lãnh Mạch đứng chắp tay không vương một hạt bụi ở trung tâm vụ nổ.
Lương U quỳ nửa gối chống tay xuống tuyết bên cạnh anh: “Thuật phân thân về cơ bản giống nhau, có thể là phiên phức với ngư ưkhác nhưng với tôi mà nói…
Quỷ láu cá luôn thích nghiên cứu thuật phân thân, đúng là gặp được sư phụ.”
Dù những người khác biết sử dụng thuật pháp băng nhưng Lãnh Mạch vân là bá chủ của băng. Lạc Nhu ỏ trong băng tuyết còn phải kém đôi chút khi chưa trải qua thiên lôi kiếp chứ đừng nói là Lãnh Mạch hiện giờ.
Tôi không biết những chiếc gương đó được phù phép thế nào nhưng rõ ràng Tử Hinh nghĩ cô ta rất lợi hại. Sao chép gen của Lý Minh Nghĩa thì đã sao? Sao chép được năng lực băng nhưng không thể sao chép được khả năng của một con người.
Tử Hinh vần chỉ con là con tép riu không có phần thăng trước Lãnh Mạch.
Cô ta lồm cồm bò dậy lau vết máu ở khoé môi: “Chí Tôn Vương rất xứng danh Chí Tôn Vương, tôi vô cùng bái phục. Nhưng mà sứ giả câm đèn không phải người các ngài nghĩ dễ đánh bại! Không đánh được ngài không có nghĩa là không đánh được những kẻ khác”
Cô ta vừa nói xong, Lãnh Mạch đã xoay phất người lại như nhận ra điều gì đó. Xung quanh tôi bông xuất hiện vô số chiếc gương bao vây tôi và Lưu Nguyệt. Đến cả trên đâu cũng có gương nữa. Ngựa giật mình định đưa tôi chạy ra ngoài nhưng một chiếc gương đã xuyên qua cả bụng con ngựa tôi đang cưỡi cät con ngựa thành hai nửa.
“Lưu Nguyệt!” Tôi tóm cánh tay Lưu Nguyệt mượn đà nhảy lên ngựa để thoát chiếc gương đang nhô lên.
Và rồi cả tôi và Lưu Nguyệt đã bị bao vây trong chiếc hộp khổng lồ làm từ gương này.
Xung quanh đều là gương, vô số hình ảnh của bạn từ khuôn mặt vóc dáng cho đến biểu cảm, tất tần tật đều xuất hiện trong gương làm trái tim cũng ngày một nôn nóng hơn.
Không chỉ tôi mà Lưu Nguyệt cũng khó chịu Bình thường soi một cái gương thấy rất bình thường, nhưng khi bốn phương tám hướng và cả trên đỉnh đầu đều có gương, đến cả dưới chân cũng là mặt gương soi chiếu hình ảnh của bạn, thì bạn sẽ cảm thấy rất bức bối, khó chịu, khó kiềm chế.
“tổ đây không có oxi, dù chúng ta chịu đựng được thì cơ thể cũng không chịu được. Nghĩ cách ra ngoài đi Đồng Đồng” Lưu Nguyệt nói chuyện với tôi.
“Tôi biết, tôi đang tìm chỗ” Tôi bước về góc đẩy một cái gương nhưng không gian này rất khăng khít không đẩy được: “Cô lùi lại đi Lưu Nguyệt, tôi thử chém bằng kiếm băng xem sao.”
Lưu Nguyệt cách xa tôi.
Tôi ngưng tụ kiếm băng trong tay.
Thế nhưng.
Kiếm băng không xuất hiện!
“Chuyện gì thế này?” Tôi lại ngưng tụ nhưng kiếm băng vân không xuất hiện!
“Chiến khí!” Tôi gọi chiến khí.
Nhưng cả chiến khí cũng không xuất hiện!
“Chuyện này..” Tôi nhìn Lưu Nguyệt: “Năng lực của tôi bị phong ấn?”
“Chắc là đặc thù của không gian gương này, ai ở trong cũng mất năng lực” Lưu Nguyệt nhăn mày.
“Vậy tại sao khi đó Tử Hinh không phong ấn Lãnh Mạch trong gương?”