Chúng tôi đi từ đại điện vào, vốn định đi nghiên cứu bệ phong ấn một chút thì đúng lúc chúng tôi vào trong xong thì nơi vốn dĩ đặt bệ phong ấn lại không có gì, đến cả thi thể của ông già kia cũng không còn, ngoài bức bích họa ra toàn bộ đại điện đều trống không chẳng có bất cứ một thứ gì.
“Không ổn!” Tống Tử Thanh hô lớn, bước nhanh về phía bức tường đặt Truyền tống trận bí mật rồi mở nó ra: “Nhanh đến nhà họ Tống!”
Tống Tử Thanh căng thẳng như vậy nhất định là có lý do, tôi vội vàng đi theo, Lãnh Mạch, Sỉ MỊ, Tống Thiên Ngân cũng theo sát, Tống Tử Thanh bắt đầu mở Truyền tống trận.
Vừa mới đến nhà họ Tống, Tống Thiên Ngân cuống cuồng chạy về phía nhà chính gọi”Ông ơi”.
Tiếng gọi của cậu ấy cũng tương đương với việc làm bại lộ cả đám chúng tôi, rất có khả năng chúng tôi sẽ phải đối mặt với cường giả như Tống Lăng Phong, thế nên đến Lãnh Mạch cũng phải cảnh giác không dám khinh suất.
Nhà họ Tống vần y như lúc trước khi tôi rời đi, Tống Thiên Ngân kêu lớn như thế mà không một ai trong nhà họ Tống thèm ra mặt, tôi đã thâm đoán ra được chuyện mà Tống Tử Thanh đang lo lăng.
Chúng tôi đi đến phía ngoài nhà lớn, Tống Thiên Ngân chạy từ trong nhà ra, vẻ mặt hoảng loạn: “Trong nhà không có ai cả! Không thấy ông, không thấy chị lớn, cũng không thấy cả chị Lưu Nguyệt! Nhà họ Tống không còn một ai nữa rồi!”
Sắc mặt Tống Tử Thanh nháy mắt trâm xuống.
Tống Thiên Ngân chạy tới níu tay áo tôi: “Chị, chị nói xem có phải ông và mấy người đó gặp phải tập kích lần 3 của thế lực thần bí kia không? Liệu họ có bị bắt đi không? Có phải họ gặp chuyện gì rồi không?”
Đến tận bây giờ Tống Thiên Ngân vẫn ôm cái hy vọng Tống Lăng Phong là người tốt, nhưng những người còn lại là chúng tôi kể cả Tống Tử Thanh đều không nghĩ như vậy.
Nếu nói Tống Lăng Phong và người nhà họ Tống bị bắt đi thì không băng nói là Tống Lăng Phong đã bắt cóc hết tất cả người nhà họ Tống.
“Cậu đừng cuống quá, chị cậu với Lưu Nguyệt đều là những cô gái thông minh, chắc hẳn sẽ để lại cho chúng ta dấu vết gì đó” Tôi an ủi Tống Thiên Ngân.
Tống Thiên Ngân lập tức như thể tìm lại được hy vọng: “Đúng! Chị nói rất đúng! Chị lớn nhất định sẽ để lại manh mối giúp chúng ta tìm được họi”
Nhìn Tống Thiên Ngân chạy đi tìm manh mối mà tôi không đành lòng thở dài: “Sự thật này có phải là quá tàn nhẫn với Tống Thiên Ngân hay không đây?”
“Sớm muộn gì thằng bé cũng phải đối diện thôi” Tống Tử Thanh ở đằng trước nói.
Đúng vậy, sự thật đã rõ mười mươi ra đấy, chỉ là Tống Thiên Ngân không muốn tiếp nhận mà thôi.
“Chúng ta đi tìm manh mối đi” Tống Tử Thanh bước vào nhà chính trước.
Tôi theo sát đằng sau.
Lãnh Mạch và Si Mị đứng bên ngoài, tiểu đội Hoàng Tuyền đi sau cũng đã đến nhà họ Tống, Lãnh Mạch ra lệnh cho tiểu đội tìm kiếm manh mối khắp các ngõ ngách nhà họ Tống.
Tôi cùng Tống Tử Thanh đi vào căn phòng bí mật mà trước đây đám người Tống Lăng Phong từng trốn, Tống Tử Thanh tiến đến chiếc giường Tống Lăng Phong từng năm, tôi đứng ngoài tìm kiếm nhưng lại chẳng thấy gì, người nhà họ Tống thực sự đã hoàn toàn biến mất rồi.
“Bé con, qua đây.” Tống Tử Thanh ở bên trong gọi tôi.
Tôi vội vàng chạy vào.
Tống Tử Thanh ngồi xổm trước một góc tường: “Cô xem đây là cái gì”
Tôi ngồi xuống theo anh ta, ở một góc tường thần bí đó có một thứ nhỏ nhỏ màu đen, nếu không nhìn kỹ còn tưởng là bụi, nhưng quan sát kỹ xong tôi liền kinh ngạc, đây là một con trùng! Hơn nữa…
“Cổ trùng?” Tôi thất kinh hô lên một tiếng, chắc chắn không nhầm, con trùng này trông không khác gì con trùng mà trước đây Lưu Nguyệt đã dùng và cho tôi “Chắc là thế, trên thân con trùng này có năng lượng dao động rất nhỏ” Tống Tử Thanh nói. giơ †ay chạm vào nó.
Âm!
Toàn bộ nhà chính sụp đổ trong chớp mắt!
Bụi đất tan đi, tôi và Tống Tử Thanh đứng dưới lá chăn sao 6 cánh của anh ta.
Nhà chính hõm xuống, một cái hố cực to xuất hiện.
“Đây là cái gì?” Tôi chỉ mặt đất.
Trong hố có một trận pháp hình tròn rất lớn ở phía dưới nhà chính nhà họ Tống, chính là nên nhà của nhà chính, nhà chính nằm ngay giữa trận pháp này, mà phù văn trên trận pháp còn đang tản ra ánh sáng mờ mờ.
Tống Tử Thanh đưa tôi ra khỏi hố.
Lãnh Mạch bước đến, mắt nheo lại, nghiêm trọng nói: “Trận pháp hấp thu năng lượng”
“Trận pháp hấp thu năng lượng?” Tôi nhìn về phía Tống Tử Thanh mặt cũng đang rất nghiêm trọng: “Đây là cái gì?”
“Cấm thuật nhà họ Tống, là trận pháp có thể hấp thu nội lực của Thầy âm dương nhà họ Tống rồi tích trữ chúng. Tuy không phải chỉ hấp thu hết toàn bộ nội lực của cô trong một lân, nhưng trận pháp này được coi là cấm thuật chính là bởi vì nó có thể hấp thu không ngừng nội lực của cô, nội lực có thể tái sinh, chỉ cần nội lực của cô sinh ra tiếp thì trận pháp đều có thể hấp thụ.” Tống Tử Thanh nói.
“Hấp thụ nội lực của Thây âm dương nhà họ Tống? Trận pháp này ở ngay dưới nhà chính, nói như vậy có nghĩa là trận pháp đó luôn hấp thu nội lực của tất cả người nhà họ Tống ư?” Tôi kinh ngạc.
Tống Tử Thanh gật gật đầu: “Bảo sao trước đây tôi cứ thấy kì lạ, ở nhà họ Tống cho dù không luyện công nội lực cũng bị tiêu hao, trước đây Tống Lăng Phong nói rằng vì để rèn luyện tăng cường nội lực của chúng tôi, ông ta thiết kế một chướng ngại đặc biệt, ai mà ngờ ông ta lại đặt một trận pháp hấp thu dưới lòng đất lớn như vậy chứ”
“Hấp thụ biết bao nhiêu nội lực người nhà họ Tống, Tống Lăng Phong sẽ dùng thứ đó để làm gì?”
Tôi lại hỏi, đây mới là chuyện quan trọng nhất mấu chốt nhất.
“Chuyện có thể dùng đến thì nhiều lắm” Lần này thay bằng Lãnh Mạch nói: “Ví dụ như… chế tạo Kiếm thần Quỷ Thần cần rất nhiều năng lượng để làm chuôi, mà nhìn phù văn trên trận pháp này chắc hắn là cũng phải tồn tại ít nhất mấy trăm năm trở lên rôi”
Chế tạo Kiếm thần Quỷ Thần!
Trận pháp hấp thu tôn tại đến hàng trăm năm, thử nghĩ mà xem, mỗi ngày không ngừng hấp thu nội lực người nhà họ Tống, qua mấy trăm năm thì nội lức thu được biết là bao nhiêu chứ! Mà nội lực của người nhà họ Tống chính là năng lượng vô cùng mạnh!
“Chắc chăn là Lưu Nguyệt phát hiện ra bí mật của Tống Lăng Phong nên người nhà họ Tống mới bị ông ta bắt đi mất” Tống Lăng Phong thế mà lại muốn chế tạo Kiếm thần Quỷ Thần thật, trước lúc tôi đi hình ảnh ông lão lệ rơi đây mặt vẫn còn hiển hiện trước mắt, lại không thể ngờ tất cả đều là dối trá, tất cả đều là dối trá hết!”Bây giờ chúng ta nên đi đâu tìm Tống Lăng Phong? Ông ta sẽ đưa người nhà họ Tống đến đâu?”
Lãnh Mạch nhìn về phía tôi, từ đôi môi mỏng phun ra hai chữ: “Minh Giới.”
Minh Giới…
Hay nói cách khác, Tống Lăng Phong đã liên thủ với Minh Vương rồi!
“Muộn rồi.” Đúng lúc này Hồng Hồng trong thân thể tôi đột nhiên mở miệng nói.
Tôi thất kinh: “Muộn rồi? Cô nói muộn gì hả Hồng Hồng? Có phải cô biết chuyện gì không?”
“Tất cả đều đã muộn rồi, cái gì nên đến rồi cũng sẽ phải đến” Hồng Hồng chỉ nói thêm một câu lập lờ không đầu không cuối, cho dù tôi có gặng hỏi như thế nào cũng không vang lên bất kì âm thanh nào nữa.