“Không, thật ra tôi chỉ là một con quái vật nhỏ hạng ba lởn vởn xung quanh nồi ác mộng. Trong nồi ác mộng có quá nhiều quái vật lớn mạnh nên tôi mới muốn đến bên Ác Ma vương làm tùy tùng cho nó. Tôi vốn không có khả năng gì cả, khả năng sao chép vừa rồi là do tôi học trộm từ chỗ Ác Ma vương, thế nhưng tôi vẫn không thể đánh lại những con quái vật bên trong, cho nên tôi chỉ có thể, có thể… hù dọa những người thế tục ở bên ngoài như mấy người…” Năng lực của con quái vật nấm này rất kinh khủng, nếu không phải Tống Thiên Ngân vừa khéo có thức thân có thể khống chế nó thì chúng tôi cũng không chắc sẽ bị trì hoãn đến lúc nào, ấy thế mà nó lại nói nó chỉ là một tay ngang.
Tôi không thể tưởng tượng nổi mình sẽ còn phải gặp bao nhiêu con quái vật mạnh đến mức vô lý khi đi sâu hơn vào bên trong nữa đây:“Tao hỏi lại mày: Tôi lấy mâu vẽ Hoàn Hồn Thảo mà Lưu Nguyệt vẽ cho tôi từ trong ba lô ra rồi đưa cho con quái vật nấm: “Mày có biết loại cỏ này mọc ở đâu không?”
Nếu loại cỏ này không năm trong nồi ác mộng thì tốt biết mấy. Tôi nghĩ trong lòng.
Nhưng tỷ lệ này rất thấp, nấm nói: “Đây là Hoàn Hồn Thảo! Năm trắm năm mới nở một gốc.
Mấy ngày vừa qua đang đúng đợt nở hoa, trên ngọn núi lạnh ở nơi sâu nhất trong cái nồi ác mộng.”
Nơi sâu nhất…
Tôi thực sự cảm thấy lo lắng cho con đường phía trước của tôi và Tống Thiên Ngân.
“Làm thế nào để đến được núi lạnh?” Tống Thiên Ngân hỏi.
“Mấy người muốn đến núi lạnh tìm Hoàn Hồn Thảo sao?” nấm nhìn chúng tôi một cách kỳ lạ. Tôi và Tống Thiên Ngân gật đầu với vẻ khó hiểu “Mặc dù mấy người có chút bản lĩnh, nhưng nói thế nào cũng là loài người đúng chứ? Mấy người có biết làm thế nào để đến được núi lạnh không? Núi lạnh ở trong sào huyệt của Ác Ma vương đó! Muốn đến núi lạnh thì phải đến hang ổ của Ác Ma vương để lấy chìa khóa, mở truyền tống trận khí lưu, ngoài cách này ra thì không còn cách thứ hai. Mấy người muốn đến hang ổ của Ác Ma vương chịu chết sao?” nấm trợn tròn mắt.
Xong rồi, tốt nhất là không nên đụng độ với Ác Ma vương. Lúc trước Tống Lăng Phong không nói răng chúng tôi phải đi qua hang ổ của Ác Ma vương thì mới lấy được Hoàn Hồn Thảo. nấm nói đúng, thật sự là chúng tôi đi chịu chết rồi.
“Đừng nghĩ tới Hoàn Hồn Thảo nữa, nhân lúc còn chưa tiến sâu vào trong nồi ác mộng, tôi khuyên mấy người hãy mau chóng rời khỏi đây. Ác Ma vương không phải người dễ nói chuyện đâu.”
nấm lại nói.
Tôi nhìn Tống Thiên Ngân, Tống Thiên Ngân cũng ngẩng đầu nhìn tôi”Em nghĩ thế nào?” Tôi hỏi cậu ta.
“Chị nấm lùn, nhìn dáng vẻ của chị thì chị đã quyết định xong rồi đúng chứ?” Tống Thiên Ngân nói.
Tôi thở dài, nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, lòng tôi đã quyết: “Đúng vậy, chị định đi chịu chết, còn em thì sao?”
Tống Thiên Ngân đột nhiên cười săng sặc, sau khi cười đủ,rồi cậu ta bình tĩnh nhìn tôi: “Em đường đường là đàn ông con trai nhà họ Tống, ngay cả một cô gái như chị nấm lùn cũng quyết định đi chịu chết, chảng lẽ em còn sợ chết sao? Đời người không thể tránh khỏi cái chết. Em rất tò mò không biết tên Ác Ma vương kia là người như thế nào, có bản lĩnh gì. Hơn nữa, không phải là chúng ta vân chưa gặp nó hay sao? Sau khi gặp nó, ai sống ai chết còn chưa biết được. Chị nói xem đúng không hả chị nấm lùn?”
Điểm này của Tống Thiên Ngân khiến tôi rất tán thưởng, cũng khiến tôi tán thưởng đàn ông nhà họ Tống, quả nhiên là có thể đảm đương trọng trách bảo vệ thế giới.
“Đúng, ai sống ai chết vân chưa biết được.
Chúng ta cứ ở đây sợ hãi thì có ích gì.” Tôi cũng bật cười theo.
nấm nhìn chúng tôi như nhìn quái vật: “Hai người bị mất não rồi à? Tôi chưa từng gặp người nào biết rõ con đường phía trước là vách núi mà vần muốn nhảy xuống vách núi đấy. Hai người thật là ngốc nghếch”
Tôi nhướng mày không nói thêm gì nữa, chỉ hỏi nó: “Nói cho bọn tao biết làm cách nào để đến hang ổ của Ác Ma vương thì tao sẽ tha cho mày. “Hai người đúng là điên rồi. nấm lắc đầu và chỉ tay về phía sau: “Từ nơi này cứ đi thẳng vào bên trong. Hang ổ của Ác Ma vương được bao bọc trong một lớp vỏ bảo vệ hình tròn, rất rõ ràng, cứ đi đến đó là hai người sẽ thấy nó. Chỉ là muốn đi vào trung tâm của nồi ác mộng, hai người phải đi qua mê cung trên không. Không gian mê cung đó có một vết nứt, cấu trúc kỳ lạ, không rõ nguôn gốc.
Rất nhiều quái vật mạnh hơn hai người gấp trăm lần cũng không thể thoát ra khỏi mê cung trên không, phải chịu chết mòn ở trong đó.” Tống Thiên Ngân nói: “Không phải chỉ là một mê cung thôi hay sao? Mấy đời nhà họ Tống bọn tao đều sống trong mê cung khu rừng biến mất bí ẩn nhất trên thế giới. Cái này không làm khó được tao đâu.”
“Hai người cứ đến đó thì sẽ biết.” nấm xem tôi và Tống Thiên Ngân như hai kẻ mất trí, không nói gì: “Khi hai người bước vào mê cung trên không thì có nghĩa là hai người không còn cách xa hang ổ của Ác Ma vương nữa. Chúc hai người may mắn, tôi đã nói nhiều như vậy rồi, có phải hai người cũng nên thực hiện lời hứa của mình và để tôi đi không?”
Tống Thiên Ngân hừ một tiếng, bảo thức thần Tỳ Hưu của mình thả nấm ra, nấm quay người rồi chạy vào trong rừng rậm.
Khủng hoảng được giải tỏa, Tống Thiên Ngân thở dài, rời hai tay khỏi trận pháp. Vừa rời đi, thức thân Tỳ Hưu của cậu ta đã biến mất. Quả nhiên muốn triệu hồi thức thần thì người không thể cử động. Cậu ta bóp chân và từ từ đứng dậy: “Mặc dù thức thần rất mạnh nhưng nó cũng có nhược điểm.
Chị cũng thấy rồi đấy chị nấm lùn. Lúc triệu hồi em không thể di chuyển được. Nếu như có quái vật khác tới tấn công em thì em chết chắc.”
Đúng là thức thần rất mạnh, nhưng cũng rất nguy hiểm.
“Em không sao chứ?” Tôi thấy mặt cậu ta lộ vẻ mệt mỏi.
Tống Thiên Ngân xua tay: “Hậu di chứng của thức thần, việc triệu hồi thức thần tiêu hao rất nhiều tỉnh thân lực, em nghỉ ngơi một lát là ổn”
Tôi lo lắng cho cơ thể của Tống Thiên Nhiên nên gọi Lục Quy ra, bảo Lục Quy kiểm tra cho cậu ta xem thế nào.
Lục Quy bẻ nửa viên nê hoàn cho cậu ta nuốt: “Cô Đồng, cậu ấy không sao, chỉ là tinh thần tiêu hao quá mức mà thôi, nghỉ ngơi một lúc là sẽ khỏi”“Cảm ơn”
Tôi cảm ơn xong, Lục Quy lại biến thành thắt lưng.
Tống Thiên Ngân ngồi một lúc thì nê hoàn của Lục Quy phát huy tác dụng, thể lực của cậu ta cũng khôi phục: “Đi thôi, chị nấm lùn, chúng ta đi cứu anh Tiểu Thanh”
“Được” Tôi gật đầu và bước vào nôi ác mộng cùng cậu ta.
Bầu trời đã tối sâm, xung quanh loáng thoáng truyền đến tiếng thú dữ. Tôi và Tống Thiên Ngân bước nhẹ chân, vân vừa đi vừa đánh dấu lên cây.
Tống Thiên Ngân nói cậu ta mắc tiểu, kêu tôi đi lên phía trước đợi cậu ta.Với bài học từ hồ nước lúc trước, tôi không dám đi quá xa, chỉ một đoạn ngắn ở ngay phía trước, tôi quay lưng về phía Tống Thiên Ngân, gọi cậu ta: “Tống Thiên Ngân, em đã xong chưa?”
“Xong ngay đây xong ngay đây.’ Tống Thiên Ngân trả lời tôi”Sao em lại nhiều chuyện thế nhở”
“Chị nấm lùn, đời người có ba cái gấp. Không phải lúc trước chị cũng đi vệ sinh sao.” Tống Thiên Ngân càu nhàu.
Bên cạnh có một tảng đá, tôi đến đó ngồi xuống nghỉ ngơi, vừa mở bình nước uống một hớp, Hồng Hồng đã hét lên: “Đồng Đồng tránh ra!”