Mục lục
Vợ của vua địa ngục -Chồng ma của em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiểu Đồng, thật sự rất khó chịu, mau cởi quần cho anh.” Lãnh Mạch nói. Tôi đành phải kiên trì đi cởi quân cho anh, rất khó cởi, dù sao cũng có một thứ đang dựng lên, lăn qua lăn lại nửa ngày mới cởi được quần của anh, hiện tại anh chỉ mặc một chiếc quần lót, muốn cơ bụng có cơ bụng, da màu lúa mì, tỷ lệ dáng người đường nét quả thực hoàn mỹ, còn có một nơi nào đó cao cao dựng đứng, ông trời lúc tạo ra anh quá thiên vị, đem tất cả những thứ tốt đẹp toàn bộ cho người đàn ông này.



Nơi đó càng ngày càng nổi bật, tôi không dám nhìn, né tránh tâm mắt: “Lãnh Mạch anh đem băng bỏ vào chậu gô đi.”



“Trước tiên lấy nhiệt kế” Nhưng anh nói Tôi ước lượng thời gian, chờ đợi một vài phút, rồi lấy nhiệt kế, vừa rút nhiệt kế ra từ nách của anh, anh năm lấy cổ tay của tôi một lần nữa, không che mắt nữa, quyết định nhìn tôi: “Trái tim của em, cho đến bây giờ vân không có anh hay sao?”



Hốc mắt của anh hơi đỏ, giống như đã khóc, giọng điệu ướt át làm cho người ta chịu không nổi, tôi sững sờ nhìn anh, không nói nên lời Không thể chịu đựng được, thực sự.



Anh ngồi dậy, không còn cao ngạo như vương giả ngày xưa, tôi từ trong mắt anh lại nhìn thấy thần sắc.



đáng thương và câu xin, anh chính là Vương a, một vị Vương cường đại không thể đánh bại được.



“Yêu đến tan nát cõi lòng, em đã từng có chưa?”



Anh năm lấy cổ tay của tôi áp lên trên ngực của anh: “Bây giờ anh cũng có cảm giác như vậy, anh cuối cùng đã hiểu cảm giác ngày hôm đó anh từ chối em, nói những lời đau đớn, làm thế nào bạn chịu đựng được, anh thừa nhận, em mạnh mẽ hơn anh, vân có thể sống cuộc sống của riêng em, bây giờ anh không nhận được sự đáp lại của em, đã sụp đổ tuyệt vọng, em từ chối anh, anh thực sự không có hy vọng sống sót.



Dù sao anh cũng chỉ còn sống được ba ngày, em hãy quên nó đi khi anh chết”



“Lãnh Mạch không cho phép anh nói như vậy!”



Tôi đột nhiên che miệng anh bằng tay, cuối cùng không thể che giấu cảm xúc của mình, nước mắt lăn xuống: “Anh sẽ không chết, anh sẽ không bao giờ chết!



Em sẽ không để anh chết, em sẽ không để anh chết!



Em không phải cự tuyệt anh, em làm sao có thể cự tuyệt anh, chỉ là, chỉ là…”



“Chỉ là cái gì?” Anh ấy thông minh đến nôi ngay lập tức đoán được suy nghĩ của tôi: “Em muốn chết thay anh, vì vậy từ chối lời tỏ tình của anh, bởi vì sợ anh trong tương lại phải đau khổ, vì vậy thà bây giờ tàn nhân với anh một chút, sớm phá vỡ cảm xúc giữa anh và em, cũng không cân phải buồn nữa, phải không?”



Tôi muốn khóc, cố chịu đựng: “Lãnh Mạch, anh nghĩ quá nhiều, ai sẽ chết cho anh”



Anh không tin vào lời bào chữa của tôi, kéo tôi lên giường, ôm vào lòng: “Em có bị ngu ngốc không?”



Anh hét lên với tôi.



“Trên thế giới này nếu không có em, anh còn sống làm cái gì! Đi làm bá chủ chết tiệt của cô ta, đi làm Minh Vương chết tiệt của cô ta! Anh không cho phép em chết vì anh! Em không được phép! Em có nghe anh nói không?” Anh rống to giọng nói, không hề để ý bên ngoài còn có Ác Ma Vương.



Tôi nghẹn ngào, rốt cục không nhịn được nữa, nước mắt trên lông ngực anh chảy thành một mảng lớn: “Lãnh Mạch, anh đừng như vậy, em chỉ là một người bình thường, sau khi chết còn có thể đầu thai chuyển thế, nhưng anh chết thì khác, anh chết, Minh Vương không có khả năng để anh đầu thai, tất nhiên sẽ tiêu diệt hồn phách của anh. Anh là nam nhân, là Chí Tôn Vương của Minh Giới, Hồng Đồ bá nghiệp là lý tưởng của anh, em hiểu anh, lần này anh cùng em cứu Tống Tử Thanh, em cảm kích anh, cũng nguyện ý thành toàn cho sự nghiệp của anh, tiên đồ của anh vô cùng rộng lớn, em không thể trở thành kẻ ngáng đường anh”



“Đi đến tương lai chết tiệt của cô ta! Em không hiểu một người phụ nữ đã chết” Lãnh Mạch lại rống lên, giữ mặt tôi để tôi nhìn anh ta: “Cuộc sống nếu không có em, anh cũng không muốn sống!”



Nếu cuộc sống không có em, anh cũng không muốn sống…



“Em vân nói anh không đứng ở góc độ của em suy.



nghĩ về cảm xúc của em, nhưng còn anh thì sao?” Anh nghẹn ngào, kề trán của anh lên trên trán của tôi: “Nếu em đứng ở góc độ của anh, một ngày anh sẽ chết vì em, nói cho anh biết, em sẽ làm gì? Em có hạnh phúc không? Sẽ bởi vì thiếu anh một nam nhân bá đạo ích kỷ lại còn quấn lấy em không buông mà vui vẻ hay sao?”



Nếu cuộc sống không còn Lãnh Mạch, tôi cũng không muốn sống. Nếu có một ngày Lãnh Mạch chết thay tôi, tôi cũng không muốn sống. Tôi không khóc, lau khô nước mắt, ngược lại nâng mặt anh: “Lãnh Mạch, anh nói đúng, anh chính là một người đàn ông bá đạo ích kỷ lại điên khùng luôn không để ý đến cảm xúc của em, luôn động tay động chân với em, một lời không hợp liên mạnh mẽ hôn em, hoàn toàn không quan tâm đến suy nghĩ của em, nói chuyện quyết định tuyệt đối làm tổn thương em đến tuyệt vọng, phụ lòng tin của em, phụ tình yêu dũng cảm và hèn mọn của em, là một người đàn ông cặn bã và khốn nạn”



“Đúng vậy, anh là nam nhân như vậy.” Hốc mắt của anh cũng ướt đâm, bình tĩnh nhìn tôi: “Anh là nam nhân cặn bã lại hôn đản trên thế giới này, trong mắt anh, em chính là một nhân loại bình thường không xinh đẹp, dáng người không tốt, không có nữ tính lại thấp bé, anh từng không hiểu cái gì gọi là tình yêu, hiện tại đã hiểu, tình yêu chính là, em dù không tốt như vậy, cũng không hoàn mỹ như vậy, chỉ là ai cũng không thể thay thế em được”



Em không tốt như vậy, chỉ là ai cũng không thay thế em được…” Tiểu Đồng, em hãy nhìn vào mắt của anh” Lãnh Mạch nói.



Tôi ngước mắt lên, nhìn vào đáy mắt anh.



“Ngày đó khi em xoay người, cuối cùng anh cũng hiểu cái gì gọi là đau lòng, lúc em dựa vào trong lòng những người đàn ông khác, cuối cùng anh cũng hiểu cái gì gọi là sụp đổ.”



Anh nhìn tôi bình tính nói: “Khi em từ chối, cuối cùng anh đã hiểu những gì được gọi là tuyệt vọng, anh cũng đã cố găng để buông tay, nhưng cuối cùng anh phát hiện ra, thế giới không có em, nửa giây anh cũng không thể ở lại, bởi vì yêu sâu đậm nên cố chấp, anh đã không muốn chạy trốn, anh đã từ bỏ cuộc đấu tranh, anh chỉ muốn chờ đợi một câu từ em, cho dù bất cứ điều gì sẽ xảy ra trong tương lai, trái tim của em, có yêu anh?”



Bởi vì yêu sâu đậm cho nên cố chấp…



Anh đã không muốn chạy trốn…



Anh đã từ bỏ cuộc đấu tranh…



Lúc này trong lòng em, có yêu anh hay không…



Tôi đột nhiên không còn sợ ba ngày sau Lãnh Mạch sẽ bị độc phát nữa. Sống không thể cùng nhau, nhưng cái chết có thể.



“Lãnh Mạch, anh mau nhăm mắt lại đi” Tôi nói với anh.



Lãnh Mạch không hỏi nguyên nhân, nhắm mắt lại.



Tôi kéo đầu anh xuống, nhẹ nhàng hôn lên mắt anh, thân thể anh cứng đờ, tôi nắm lấy tay anh, mười ngón tay giao nhau, ấn vào ngực bên trái của anh. Anh mở mắt ra, ánh mắt sáng ngời lóa mắt Tôi nói: “Em là một người ngu ngốc, không nói nhiều, nhưng hành động vừa rồi, anh biết điều đó có nghĩa là gì không?”“



“Không biết” Anh nhếch môi, rõ ràng là biết Người đàn ông này…



Tôi mỉm cười bất lực, sau đó ôm cổ anh, hôn anh lân thứ hai: “Hành động này có nghĩa là năm tay anh để sẻ chia cuộc sống với anh, hôn lên mắt anh sẽ cho anh một khoảnh khắc âu yếm”



Năm tay nhau, và hai người sẽ sống trọn đời bên nhau.



Nụ hôn lên đôi mắt Cho bạn những phút giây âu yếm Lãnh Mạch, anh là người đàn ông duy nhất trên thế giới này mà em yêu không muốn nói đạo lý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK