Đội quân của Khốr:g Vương tách ra khỏi quân Minh, mang tới rất nhiều viện quân, hơn nữa không biết bọn họ sử dụng cách thức gì, những binh sĩ chết trận ở bên chô bọn họ là thạ đã chết, không có biện pháp trở thành vong linh binh sĩ của Lạc Nhu được nữa!
“Nhanh đưa tôi đến bên tường thành!Tôi vội vàng muốn biết tình hình của Lãnh Mạch phía dưới tường thành!
Hàn Vũ đẩy xe lăn đi qua, Đồng Sênïi cũng đi theo tới Trước kia nhìn thấy tay của Lạc Nhu cắm vào trong ngực của Lãnh Mạch, nhưng Lãnh Mạch lúc này lại hoàn toàn không có tổn hại gì mà khoanh tay đứng ở ngoài cửa thành, ở phía sau anh là quỷ sai, cùng với đội quân của anh.
“Lãnh Mạch không sao chứ, Lạc Nhu căm tay vào trong ngực anh, em còn tưởng răng anh…”
“Khöng sao, đó là tuyệt kỹ của Không Vương, hoán đổi vật cách không gian, có lẽ là Không Vương đã cứu Lãnh Mạch” Hàn Vũ nói.
Khi đang nói chuyện, bên cạnh Lãnh Mạch xuất hiện một người đàn ông mặc bộ quân áo vải đặc biệt giản dị.
“Ông đến rồi” Lãal: Mạch nói với anh ta.
“Cục diện này hiện 6:ờ, vân là đã xảy ra rồi” Người đàn ông quay đưa lưng vẽ phía tôi, không nhìn rõ được diện mạo của ông ta, nghe giọng nói mà phán đoán thì có lẽ người đàn ông này đã tuổi trung niên rồi.
“Ông biết là không ngăn ngừa được, có thế đến trợ giúp, tôi rất cảm tạ” Lãnh Mạch dừng ngữ khí vô cùng kính trọng nói chuyện với người đàn êñg.
“Cậu có dã tâm như thế nào cũng kiiông liên quan gì với tôi, chỉ có điều lân này Lạc Nhu làm quả thực quá đáng, Minh giới không thể thống trị ba giới được, tôi chính là dựa vào lý do này mà đến giúp cậu” Người đàn ông nói.
Lãnh Mạch cười ảm đạm: “Tôi đương nhiên biết rằng danh lợi đối với ông không hề có lực hấp dẫn, nếu không thì cũng sẽ không từ chối liên minh chung với tôi chống lại Lạc Nhu nhiều lần như vậy, ông cứ yên tâm đi, lần này tôi sẽ không tiếp tục có ý đồ kéo ông tham gia vào vòng xoáy tranh giành quyền lời nữa đâu, ông chỉ cãri căn cứ vào nguyên tắc của bản thân mà làm là được rồi.”
Lai lịch của Không Vương cũng thật lớn, nghe ngữ khí cùng với ý tứ trong lời nói của Lãnh Mạch, trước đây Lãnh Mạch từng rất nhiều lần đi tìm ông ta liên minh chống lại Lạc Nhu, Không Vương này đều cự tuyệt.
Sự xuất hiện của Khôn⁄+ Vương cùng với quỷ sai đã xoay chuyển tình hình chiến s:r ở Lôi thành, quân Minh cuối cùng cũng trở nên bị động; bị đội quân của Không Vương bao vây ở trung tâm, quải: đội của Không Vương cũng rất đặc biệt, không mặc áo giáp, ai ai cũng đều là thanh sam, nhìn qua trông họ giống như là hiệp khách độc lập hơn là binh sĩ.
Lạc Nhu đáp xuống đối mặt với Lãnh Mạch bọn họ: “Không, không nghĩ tới ông vậy mà cũng sẽ đến!
Ông đã quên định ước giữa tôi và ông rồi hay-$ao? Ông sống cuộc sống ẩn cư của ông, tôi làm việc của tôi, ông sẽ không can thiệp bất cứ chuyện gì của Minh giới sao? Hiện tại vì sao lại đứng ở bên Lãnh Mạch kia hả!”
“Tôi đúng là nói tôi sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì của Minh giới, thế nhưng Lạc Nhu à, chuyện lần này cô muốn làm, đã uy hiếp đến thế cân bằng của ba giới, uy hiến đến an nguy của thế giới, tôi ở trong thế giới này cũng nhất định sẽ phải chịu ảnh hưởng, không thể không quản tới, cô làm thế này đạo trời nhất định sẽ không tha; thu tay lại đi”
“Thật là một lời nói tốt quang minh chính đại, ông đã không tuân thủ theo ước định, vậy thì tôi cũng không cần thiết phai cho ông mặt mũi gì nữa cả, Không, ông thật là đã suy suy nghĩ rõ ràng rồi, thật sự muốn đi ra đứng ở bên: Lãnh Mạch tìm thêm rắc rối cho bản thân sao?”
Đối với điều này, Không Vương chỉ lãnh đạm trả lời “Lúc tôi làm ra hành động thì đã quyết định xong rồi.”
Lạc Nhu giận dữ đến bật cười: “Tốt, rất tốt, muốn cùng nhau chết với đám người này, tôi thành toàn cho.
các người!”
Nói xong những lời này Lạc Nhu lại ¡9ột lân nữa phát động tấn công mạnh mẽ.
Lãnh Mạch cùng với Không Vương cùng nhau tiếp nhận Lạc Nhu.
Quân Minh cũng bắt đầu tiến quân rồi, đội quân của Không Vương, quân đội của Lãnh Mạch, cộng thêm quỷ sai, hướng về phía bọn họ.
Đồng Sênh chỉ đứng ở trên tường thành nhìn xuống phía dưới.
“Chiảu không đi sao?” Hàn Vũ hỏi.
“Cháu #hông đi, cháu muốn bảo vệ mẹ nhỏ” Đồng Sênh đầu cũng không quay lại đáp: “Minh Vương Lạc Nhu vân luôn khinh thường đối với sức mạnh của địa phủ, mặc dù có €hút lo lắng về năng lực đặc thù của quỷ sai, nhưng vân-như cũ không đặt chúng cháu vào.
trong mắt, hiện tại để cho cô ta xem xem thực lực của chúng cháu.”
Tôi chỉ nghe Lãnh Mạch từng nói rằng thực lực của quỷ sai nhìn qua thì bình thường nhưng trên thực tế rất kinh khủng, nhưng cụ thể kin2-khủng thế nào thì tôi thật sự chưa từng được nhìn qua, đại khái Lạc Nhu cũng chưa từng nhìn thấy nhiều quỷ sai như thế tập hợp lại một chô với nhau, cùng lúc pjnát động những đợt công kích khủng bố.
Dù sao thì trước đây quân Minh áp ci;ế chúng tôi gắt gao, sau khi có sự gia nhập của quỷ sai, phối hợp với binh sĩ của Lãnh Mạch, hiện tại là chúng tô: áp chế ngược lại quân Minh.
Hơn nữa năng lực của Không Vương cũng rất đặc biệt, giống như đánh thái cực vậy, lấy nhu thăng cương, những chiêu mà Lạc Nhu phát ra để cường ông liên nhu, đem chiêu thức của lạc Nhu dẫn dắt rời đi, chiêu thức của Lạc Nhu một khi đã trở nên yếu đuối, ông ta liền phối hợp cùng với Lãnh Mạch đánh nhau kịch liệt, vài lần tói vậy mà cũng có thể tiếp được vài chiều của Lạc Nhu.
Lạc Nhu?ï phiên phức triền miên, hắc khí khắp người lại một lần nữa bay vút lên một vòng: “Không, cái tên phản bội thât tín bội nghĩa nhà ông!”
“Từ trước đến giờ tôi chưa từng đáp ứng cô cái gì, cũng không có bất cứ:ín nhiệm và tình nghĩa gì trong đó, tại sao lại thất tín bộnghĩa?” Không Vương nói: “Là cô đã quên đi ý muốn bar:ztầu, bị lòng tham che mờ đôi mắt, mới gây nên cuộc tấn công mà thôi.”
“Bị lòng tham che mờ đôi rnăt? Ha ha ha” Lạc Nhu cười lớn: “Nói cho mấy người biết, từ khi tôi bắt đâu được sinh ra, còn sống chính là vì để thống trị loài người, quỷ, Minh tam giới, nếu như cnỉ!àm vương của Minh giới thì năm đó tôi cũng không thể nào trù tính ra nhiều kế hoạch như vậy, thậm chí còn khởng đáng để thừa hơi mà lôi kéo người nhà họ Tống, maÿ mắn thay mục đích của Tống Lăng Phong kia vậy mà lại giống y hệt tôi, trở thành vương của Minh giới chỉ là một bộ phận trong kế hoạch của tôi mà thôi, vì vậy, tôi từ trước đến này đều không phải bị tham lam che mờ đôi mắt, mà tôi vốn dĩ chính là tham lam như vậy”
Bạch Hổ đã từng nói, Lạc Nhu là một người phụ nữ có dã tâm vô cùng lớn, có thể ngay cả Bạch Hổ cũng không nhìn ra được dã tâm của Lạc Nhu sẽ lớn như vậy đâu.
“Cái thế giới này ấy à, nhân, quỷ, minh tam giới đều tự mở rộng, là tình hình hướng đi chung, bất cứ người nào đều không thể làm việc trái với đạo trời vận mệnh, hiện tại cô mơ mệng hão huyền nghịch thiên mà đi, Lạc Nhu cô sẽ gặp báo ứng, gặp quần công thiên hạ.
Tôi vân là câu nói đó, tiên tại thu tay lại đi, vân còn kịp. Không Vương läc đầu nói “Báo ứng? Quân công? Đúng là trò cười, vì để đạt được dã tâm mà tôi một đường đi tới đã phải trả giá biết bao nhiêu, ông bảo tôi thu tạy lúc này? Không, ông cả ngày phát ngốc ở trong núi sâu đọc sách đến ngốc rồi hả? Ông hiện tại nhìn thấy tôi nhược thế ở đâu chứ hả? Vừa rồi đánh cùng mấy người, tôi ngay đến ba phần sức mạnh cũng chưa dùng đến, nìấy người còn thật sự cho răng bản thân chiếm được thể thượng phong rồi sao? Hay dùng giọng điệu kiểu nãy đến nói chuyện với tôi, cho dù tôi có nghịch thiên thì cö làm sao? Cho dù cùng công kích tôi thì có làm sao? Mấy người có đánh lại được tôi không? Ai có thể ngăn cản được tôi chứ?” Lạc Nhu thản nhiên cười tươi: “Nói đến cùng, này cũng chỉ là một cái cớ để cầu xin tha thứ của mấy người mà thôi”
Nếu như Lạc Nhu thật sự chỉ dùng ba phần sức mạnh, vậy thì sức thực lực của cô ta thật sự là… biến thái đến nức vô cực hạn rồi.
Cuộc nói chuyện lại kết thúc, Lạc Nhu cùng với Lãnh Mạch và Không Cương lại một lần nữa đánh nhau.
“Cứ như vậy thi không được, chúng ta nhất định phải tìm được biện pháp khiến cho Lạc Nhu lùi binh”
Tôi nói.
“Trước mät mà nói, Lạc Nhu tựa hồ như không có nhược điểm” Đồng Sênh nói.
Quả thực, không thể tìm được điểm yếu của cô ta.
“Tôi biết điểm yếu của cô ta.” Dạ Minh đi tới từ phía đăng sau