Vô số Huyên sư đều cao giọng hô hào những lời này.
Ở trên đài cao có một ông lão đứng đấy, là tộc trưởng đã gặp trước kia, chỉ vào người phụ nữ áo trắng nói: “Chính là người phụ nữ này, yêu ngôn hoặc chúng, nói cái gì mà thôn Băng Tuyết trái với tổ huấn tộc quy sẽ gặp báo ứng, chúng ta chỉ là muốn truy cầu tự do của chúng ta, không muốn đời đời kiếp kiếp đều bị cái phong ấn quái quỷ đáng chết này nguyền rủa thôi! Có gì sai sao?”
“Không sai! Chúng ta muốn được tự do! Để nhà tiên tri quái quỷ này cút khỏi thế giới của chúng ta!”
Dưới đài cao môi Huyền sư đều đang kích động la lớn.
Tôi với Lãnh Mạch đứng ở phía sau, tôi nhìn thấy dáng vẻ Huyền sư trong đám người có chút quen thuộc, có Lý Vân, có Hồng Xảo Vũ, cũng có Mộc Hi, cảm xúc Lý Vân với Hồng Xảo Vũ cũng đang rất kích động, chỉ có Mộc Hi, nhìn người phụ nữ trên đài cao, không nói gì.
“Nhà tiên tri trong miệng bọn họ không phải là người phụ nữ trên đài cao kia sao? Người phụ nữ kia là Nhũng mà?” Tôi hỏi Lãnh Mạch.
“Chính là cô ấy:’ Lãnh Mạch nói.
Tôi hơi kinh ngạc, lân nữa nhìn lại.
Người phụ nữ bị trói rất xinh đẹp, bị nhiều người phía dưới vây xung quanh như vậy biểu tình cũng không có nhiều biến hóa, đôi mắt đen ấy dường như đã sớm tiên đoán được kết quả như vậy.
“Nhiều thế hệ tộc Huyên sư thủ hộ nhà tiên tri, nếu Nhung là nhà tiên tri, tộc Huyện sư sao lại còn đối xử với cô ấy.. ” Tôi không hiểu.
Lãnh Mạch nói: “Nhũng là nhà tiên tri cuối cùng trên thế giới này, lai lịch nhà tiên tri vô cùng thần bí, đến nay không ai biết năng lực bọn họ là từ đâu mà đến, nhưng mà nhà tiên tri đối với một số ít người chính là sự uy hiếp rất lớn, bởi vì họ có thể dự đoán âm mưu của những người kia, cho nên có người nghĩ trăm phương ngàn kế ngoại trừ khử họ.”
“Anh nói là… Nhũng tiên đoán được âm mưu của tộc Huyền sư, cho nên tộc trưởng tộc Huyễn sư chó cùng rứt giậu, muốn xử tử Những?”
“Cụ thể là như thế nào, đi hỏi một chút sẽ biết.”
Lãnh Mạch nói, dân đầu đi đến đài cao.
Băng tuyết nhường lối, đem những thứ vây quanh Huyền sư cuốn phăng xuống mặt đất, nhìn thấy chúng tôi xuất hiện, sắc mặt tộc trưởng thay đổi: “Cô… cô không phải người trước kia sao? Cô trộm đi cống phẩm Bạch Hổ của chúng tôi, còn dám quay lại đây!”
Khi tôi nghĩ đến bốn móng vuốt của con Bạch Hổ dính đầy máu tươi, tôi bắt đầu tá hỏa, lại thêm lời tộc trưởng này nói, Bạch Hổ được dùng để hiến tế, tôi liên nổi giận với thôn Băng Tuyết này, coi như Nhũng không nói, hiện tại tôi, cũng phải đem thôn Băng Tuyết phá hủy sạch sẽ!
“Đừng tưởng răng mang theo người giúp đỡ bọn ta liền không đối phó nổi cô! Cô dám xông vào đây, hôm nay bọn tôi sẽ để cô và ả yêu nữ này cùng chết với nhau!” Tộc trưởng kêu to.
Tôi cười lạnh: “Thôn Băng Tuyết thật đúng là hẻo lánh nha, ngay cả đại nhân vật bên cạnh tôi cũng không biết là ai, lá gan và tự tin ở đâu mà dám nói lời như vậy?”
Tộc trưởng sững sờ, chợt nhìn về phía Lãnh Mạch, Lãnh Mạch chỉ đứng ở nơi đó cũng giống như một trận cuồng phong, trên mặt tộc trưởng xuất hiện tia do dự.
“Cô, người phụ nữ đáng chết này, trước đó không giết được cô, bây giờ sẽ giết chết cô!” Là Hồng Xảo Vũ trong đám người, nhìn về phía tôi quát lên.
Lý Vân là bại tướng dưới tay tôi, nhìn thấy tôi sắc mặt cũng tái xanh: “Hôm nay tới thật là đúng lúc, lần trước là tôi chủ quan thả cô đi, lân này tuyệt đối sẽ không tha cho cô! Còn có người phụ nữ giả nhân giả nghĩa kia, hôm nay các người tất cả đều phải chết ở chô này!”
“Ngữ khí thật lớn.” Tôi lạnh nhạt nhìn bọn họ: “Khẩu khí cuồng vọng như vậy, đến lúc đó ngay cả mình chết như thế nào cũng không biết.”
Lãnh Mạch chắp tay đứng ở bên cạnh tôi, cũng không nói gì, ánh mắt lãnh đạm, mặt không biểu tình.
Nhưng cái dạng này, có thể khiến những Huyện sư định lực yếu xung quanh run chân ngã xuống đất, đứng dậy không nổi.
“Cậu rốt cùng là ai?” Tộc trưởng vô cùng e dè Lãnh Mạch, nhưng mà ở núi tuyết hẻo lánh này, bọn họ thật sự không biết Lãnh Mạch là ai.
“Người chết không cần thiết biết tên của tôi” Lãnh Mạch trả lời.
“Cậu!” Tộc trưởng tức giận nghẹn lời: “Thật sự là đủ tự đại, cậu không biết sự lợi hại của tộc Huyễn sư bọn ta! Hiện tại sẽ để cậu mở rộng tâm mắt một chút!”
Sau khi nói xong tôi nhìn thấy mấy người Huyền sư: giơ tay về phía chúng tôi, đại khái là thực hiện huyền thuật với chúng tôi rồi?
Nhưng mà tôi chỗ này một chút biến hóa cũng không có, tôi đứng chung một chô với Lãnh Mạch, Huyên sư xung quanh há to miệng mở to hai mắt nhìn chúng tôi.
“Đây là huyền thuật?” Mặt tôi đây nghi hoặc hỏi Lãnh Mạch.
“Huyền cái răm, thứ huyền thuật này, cũng dám lấy ra thật là xấu hổ mất mặt.” Lãnh Mạch nói.
Cảm tộc trưởng muốn rớt xuống đất: “Cậu cậu, cậu cậu đến cùng ai? Vì sao huyền thuật của bọn ta không có tác dụng với cậu?”
Lãnh Mạch lắc đầu, không thèm để ý ông ấy.
Thật ra không phải huyền thuật của những Huyện sư này không có tác dụng, mà là do Lãnh Mạch, Lãnh Mạch cường đại hơn họ bọn họ không cùng đẳng cấp với anh ấy, huyền thuật cũng vô dụng.
“Bọn chúng chắc chắn là cùng một bọn với ả yêu nữ này, trước tiên giết ả yêu nữ này đi!” Tộc trưởng thấy không làm gì được tôi và Lãnh Mạch, đoạt lấy cây đuốc của một Huyễn sư bên cạnh, ném lên đống củi chỗ Thập Tự Giá: “Thiêu chết vu nữ!”
€ó nhiều Huyễn sư cũng la hét theo, lấy cây đuốc rối rít ném vào.
“Chị Những!” Tôi nghe thấy Mộc Hi kêu một tiếng.
“Mộc Hi em làm gì vậy!” Hồng Xảo Vũ trách cứ cô bé: “Kia là yêu nữ, không phải chị Những của em!
Không cho phép gọi thân thiết như vậy!”
“Thế nhưng mà… chị Những là người tốt nha, các anh có phải đã hiểu lâm chị ấy rồi không?” Mộc Hi khóc lên.
“Hiểu lâm cái gì! Cô ta hại tộc nhân chúng ta bị nguyên rủa không thể rời đi thôn Băng Tuyết, chỉ có giết cô ta, chúng ta mới có thể tự do!” Lý Vân nói.
Tôi thở dài: “Không có hiểu biết thật sự rất đáng sợ nha.
“Cô nói cái gì!” Lý Vân hung dữ nhìn tôi: “Cô thì biết cái gì! Cô là người ngoại tộc! Cô làm sao có thể hiểu nỗi thống khổ của bọn ta bị khốn trụ trói buộc tự do!
Các người có tự do thì có thể không đau lưng đứng đấy nói chuyện! Còn nhúng tay vào chuyện của bọn ta, đi chết đi!” .
Lửa không có bốc cháy, Những cũng không có bị thương.
Trước đó tôi cũng đã nói, trong thế giới băng thiên tuyết địa này, chính là thế giới chịu sự chi phối của Lãnh Mạch, anh ấy muốn cho ai sống, người đó liên có thể sống, anh ấy muốn ai chết, người đó nhất định phải chết.
Nhà tiên tri được giải thoát, Lãnh Mạch cũng mang theo tôi đến bên cạnh Nhũng.
“Không sao chứ?” Tôi đỡ lấy người phụ nữ từ trên Thập tự giá xuống.
“Tôi đã nói qua, chúng ta sẽ còn gặp lại mà, Đồng Đồng” Người phụ nữ nói.
Đối với bản lĩnh này của nhà tiên tri đây là lân đâu tôi được chứng kiến, cũng không kinh ngạc: “Xin chào, Nhũng, sao cô lại bị bọn họ bất lại vậy? Trước khi tôi rời đi không phải cô đang bảo vệ những Huyền sư này sao?”
“Trước khi cô rời đi tôi đã bị bọn họ nhốt rồi, nếu không, làm sao lại không tới gặp cô?” Người phụ nữ nói, tới gân nhìn, mới phát hiện sắc mặt của cô ấy trăng đến mức không còn chút huyết sắc, tựa như băng vậy.
“Các người quả nhiên là cùng một bọn! Đều đáng chết!” Phía dưới Hồng Xảo Vũ lớn tiếng nói.
Tôi vô cùng tức giận, chỉ vào bọn họ: “Trước đó tôi muốn giết bọn họ, cô lại che chở cho bọn họ, có phải là cô không tiên đoán được sẽ có một ngày, bọn họ sẽ đối đãi với cô như thế này không?”