Mục lục
Vợ của vua địa ngục -Chồng ma của em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cho dù ông không nói cho tôi biết, thì tôi cũng sẽ biết” Tôi nhìn Tống Lăng Phong, nới với vẻ bình tĩnh.



Tống Lăng Phong chỉ muốn để tôi hỏi ông ta, để ông ta kéo dài thời gian, đợi đến Minh Vương Lạc Nhu đến, thì chúng tôi chết thật rồi.



“Đừng nói nhảm nữa, lên đi” Sỉ Mị nói.



Cuộc đối đầu ba chọi một đang hết sức căng thắng.



“Thôi được, mấy người đi đi, tha cho mấy người lần này” Lúc này, Tống Lăng Phong đột nhiên lên tiếng.



Con cáo già này tuyệt đối không thể để cho chúng tôi đi dễ dàng như vậy được, không biết ông ta muốn giở trò bịp bợm gì, sau khi khá bình tính được vài giây, Lãnh Mạch nói: “Chúng ta đi.”



Cứ như vậy mà đi sao?



Tôi sửng sốt.



Tống Tử Thanh và Si Mị cũng không nói gì nhiêu nữa, dù sao nếu như lúc này không thể đánh thì rời đi là cách tốt nhất.



Chúng tôi cảnh giác lùi lại phía sau và kéo dài khoảng cách với Tống Lăng Phong, Lãnh Mạch kéo tôi đi, Tống Tử Thanh và Sỉ Mị đệm ở sau, tốc độ Tống Thiên Ngân vân hơi chậm, đứng dậy khỏi mặt đất.



“Ôi, thực ra, tôi cũng bị ép buộc thôi.” Tống Lăng Phong lại đột nhiên thở dài.



Ép buộc? Kẻ mà một giây trước còn đùng đùng sát khí muốn khiêu chiến với chúng tôi hơn nữa còn nói Tống Tử Thanh sao còn chưa chết, thì một giây sau tỏ ra vẻ đáng thương nói với anh ấy là mình bị ép buộc?



Xem chúng tôi là trẻ con lên ba chắc? Cũng không biết Tống Lăng Phong muốn dùng loại mánh khóe lừa dối người khác này để lừa ai.



Đợi đất Tống Lăng Phong muốn lừa ai…



Chết rồi!



Tôi lập tức quay lại.



Quả nhiên, Vẻ mặt Tống Thiên Ngân lộ ra vẻ rất đổi hớn hở, đứng im không đi: “Ông nội, đúng thật ông bị ép buộc mà, con biết ông làm sao có thể.. “



Tống Thiên Ngân chưa kịp nói xong, thì Tống Lăng Phong đã lách người xuất hiện trước mặt Tống Thiên Ngân, lòng bàn tay dùng thần chú ngưng tụ thành một con dao găm sắc bén, cú chưởng gió đánh Tống Thiên Ngân ngã xuống đất, rồi cười Tống Thiên Ngân với vẻ lanh lùng: “Thật là ngây thơ.”



“Thiên Ngân!” Tôi và Lãnh Mạch đều tới không kịp để ra tay giúp đối Bên tai tôi có một cơn gió lớn, và sau đó thì nhìn thấy một bóng đen nhanh chóng phóng về phía Tống Thiên Ngân.



Là Tống Tử Thanh!



Con dao găm thần rủa của Tống Lăng Phong bị chặt xuống, Tống Tử Thanh ôm Tống Thiên Ngân chuyển hướng, dùng tấm lưng tiếp nhận con dao găm của Tống Lăng Phong, con dao găm thần chú đâm xuyên qua lưng Tống Tử Thanh, sau đó thì vỡ tan.



Đồng tử của Tống Thiên Ngân giãn ra dữ dội, nhìn máu của Tống Tử Thanh bản tung toé trước mắt mình.



“Tử Thanh, anh…”



“Chết tiệt, Tống Thiên Ngân, chết tiệt, em là đồ ngốc à!” Tống Tử Thanh phun ra một ngụm máu: “Em còn đi tin tưởng loại người này! Em là đứa trẻ lên ba chắc! Em nhìn không ra mấy lời lừa gạt em rõ ràng kia đúng không! Cú chưởng kia không đánh thức được em, em đợi đến khi ông ta đánh chết em thì em mới có thể tỉnh ngộ sao!”



Sau khi gào xong, cơ thể Tống Tử Thanh mềm nhũn đi, lại nôn ra một ngụm máu, Tống Thiên Ngân nhanh chóng đỡ lấy cậu ấy, người vân còn đang sững SỜ.



“Tống Tử Thanh!” Tôi lo lăng quay đầu lại.



Lãnh Mạch ngăn tôi lại: “Đứng ở đây.”



Nói xong, anh xông về phía Tống Lăng Phong: “Tống Lăng Phong, ông ra tay cũng thật tàn nhân.”



Sỉ Mị cũng quay trở lại để giúp đỡ.



Tống Lăng Phong đánh hụt một cái, lùi lại phía sau, vân là bộ dáng tươi cười đó, tỏ vẻ như một ông già hoà nhã: “Vậy mới nói mấy người thật là ngây thơ, còn nghĩ răng tôi thật sự sẽ tha cho mấy người sao? Tôi đã nói rồi, Tống Tử Thanh và Tống Thiên Ngân là người cản trở chuyện của tôi nhất trong nhà họ Tống, xuống mười chín tầng địa ngục rồi mà tụi nó vẫn không chết, đương nhiên bây giờ tôi phải diệt cỏ tận gốc rồi.”



“Ông nội, ông…” Lần này, Tống Thiên Ngân tận tai nghe thấy Tống Lăng Phong nói ra những lời như vậy, cuối cùng cũng tin rồi: “Con thật sự không dám tin răng, ông thật sự lại là loại người như vậy.”



Lãnh Mạch đỡ Tống Tử Thanh ngồi xuống đất, Lục Quy cũng đang xuất hiện, vội chạy tới cảm máu cho Tống Tử Thanh, tuy răng Tống Tử Thanh tới không kịp để dùng phép thuật cứu Tống Thiên Ngân, nhưng cũng may anh ấy cũng đã né được vị trí quan trọng của nội tạng, mặc dù con dao găm thần chú của Tống Lăng Phong đã đâm xuyên qua lưng của Tống Tử Thanh, nhưng không làm tổn thương đến chỗ quan trọng, nhưng chỉ chảy hơi nhiều máu, và Lục Quy đã đến cầm máu cho Tống Tử Thanh.



Khuôn mặt của Tống Thiên Ngân vân còn nhuộm vết máu mà Tống Tử Thanh vừa phun ra khi cứu cậu ấy, đồng tử trở nên vô cùng xám xịt, giống như một bức tượng điêu khắc vô hồn.



Phải để cậu ấy chấp nhận sự thật như vậy, quả thực rất tàn nhân.



Cuối cùng Tống Lăng Phong không thể chịu đựng nổi nữa mà tấn công vào chúng tôi, Lãnh Mạch và Sỉ Mị đã tiên phong xông pha chiến đấu.



Tôi chạy tới giúp Lục Quy đỡ Tống Tử Thanh ra phía sau, rồi lại kéo bức tượng điêu khắc Tống Thiên Ngân lại, cậu ấy vẫn còn đang sững sờ, tôi nhảy bật dậy đánh một cái thật mạnh vào trán cậu ấy: “Tống Thiên Ngân, cậu tưởng chỉ có cậu mới đau lòng khó chịu sao! Cậu nghĩ rằng Tống Lăng Phong lộ rõ bộ mặt thật thì Tống Tử Thanh không đau lòng sao! Thời gian Tống Tử Thanh ở bên cạnh Tống Lăng Phong vừa dài vừa lâu, cậu càng đau lòng, anh ấy còn đau lòng hơn cậu! Nhưng đau lòng thì có ích gì? Cậu ngơ ngác thế này thì có ích gì! Dù Tống Lăng Phong có thay đổi nhưng cậu vân là người đàn ông nhà họ Tống, dòng máu đang chảy trong người cậu vân là dòng máu người nhà họ Tống, kỹ thuật mà cậu có được cũng vần là năng lực của nhà họ Tống! Nói cho cùng chỉ có một mình Tống Lăng Phong mới là người đã thay đổi mà thôi! Nhà họ Tống vân là nhà họ Tống diệt quỷ, trừ ma, hành động vì công lý, cậu cứ như vậy mà làm người nhà họ Tống được sao!”



“Tôi vân là người đàn ông nhà họ Tống… Nhà họ Tống vân là nhà họ Tống… Tôi chưa hề thay đổi, tôi chưa hề thay đổi..” Tống Thiên Ngân lẩm bẩm lặp lại lời nói của tôi.



Tôi thầm thở dài, tội cũng không muốn hét vào mặt cậu ấy một cách quá khích như vậy, bây giờ cũng chỉ đành bất lực.



“Chị, chị nói đúng!” Tống Thiên Ngân đột nhiên quay về phía tôi, màu xám trong ánh mắt đã biến mất rất nhiều, khôi phục lại thần sắc trước kia: “Tôi vân là người nhà họ Tống, hơn nữa nhà họ Tống vần là nhà họ Tống ông nội… Không đúng, Tống Lăng Phong đã phản bội nhà họ Tống, giam lỏng bắt nhốt nhà họ Tống, tôi còn phải đi giải cứu người nhà họ Tống, tôi còn rất nhiều việc phải làm, sao có thể chùn bước như vậy được? Sao có thể suy sụp yếu đuối như vậy được! Tôi là người đàn ông nhà họ Tống!”



Đứa trẻ chết tiệt Tống Thiên Ngân này cuối cùng cũng thông suốt, tôi cũng cười với cậu ấy: “Đúng, chúng ta còn rất nhiều việc cần phải làm.”



“Cô nhóc, thời gian không còn kịp nữa rồi, em xem” Tống Tử Thanh chỉ vào nơi nào đó phía trước.



Tôi nhìn theo, ở phía hoàng thành không xa, tôi thấy luông khí đen tối cuôn cuộn kéo đến, đây là khí đến của Minh Vương Lạc Nhu, Lạc Nhu đã phát hiện ra chúng tôi rồi!



“Chị” Tống Thiên Ngân quay đầu nhìn tôi: “Chị có còn nhớ lúc đầu ở cửa vận chuyển của tầng địa ngục thứ mười bảy, tôi đã bố trí một trậm pháp không?



Sau khi nghe xong, thì tôi chợt nhớ lại, nhớ ra rồi: “Chính là võ thân mà cậu nói có thể đủ sức đưa chúng †a trở về một lần kia sao?”



Lúc đó Tống Thiên Ngân đã có nói qua, cậu ấy có một võ thần, mặc dù không thể chiến đấu, nhưng sau khi triệu hồi ra thì có thể đủ sức vận chuyển bất kỳ số lượng người nào về lại chỗ trận pháp được bố trí trước đó.



Nhưng ban đầu tôi và Tống Thiên Ngân định sử dụng nó trong tầng địa ngục thứ mười chín, nhưng do nhầm lần nên không có dùng đượ!



c “Đúng!” Tống Thiên Ngân nói: “Bây giờ thì có thể dùng được rồi”



Có thể sử dụng được rồi!



Tôi vui mừng khôn xiết.



“Thiên Ngân, mau sử dụng đi” Tống Tử Thanh nói.



“Những lôi lầm em phạm phải, phải do em bù đắp.”



Tống Thiên Ngân nói xong, thì ngồi khoanh chân, rạch vào lòng bàn tay, dùng máu viết câu thần chú triệu hồi võ thần, miệng thì niệm thần chú: “Kim trùng, mau ra ***”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK