Mấy người chúng tôi nhìn về phía phát ra âm thanh.
Một nhóm người mặc áo giáp trăng xanh cưỡi ngựa trăng liên tiếp tiến vào hội trường. Người dân đầu là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa với vẻ mặt già dặn, trên lưng đeo một cây cung to lớn. Phía sau cô gái là bổn người xếp cạnh nhau, ba nam một nữ, mặc quân áo khác nhau và cầm vũ khí cũng khác nhau.
“Đây là… Tôi cau mày.
“Người của Tư Pháp Các, thưa đại soái” Tôi chưa kịp nói thì Đường Khinh đã trả lời tôi Quả nhiên, người đeo cung sau lưng không phải là Tân Tiêu sao. Trăm năm không gặp, cô ta càng trở nên xinh đẹp, khí chất cũng trưởng thành và mạnh mẽ hơn.
“Cô gái đứng đầu chính là Tân Tiêu, đại trưởng lão.
của Tư Pháp Các, và cũng là nữ trưởng lão đầu tiên của Tư Pháp Các từ khi thành lập” Đường Dịch nói tiếp: “Bốn người phía sau cô ta là bốn vị trưởng lão khác do Tư Pháp Các chiêu mộ sau này. Tạo thành bốn cơ cấu lớn của Tư Pháp Các: Tỉ, pháp, công và chính Tư Pháp Các luôn có thói quen tham gia đại hội đấu võ. Cũng thường xuyên lựa chọn những nhân tài từ đại hội đấu võ để vào Tư Pháp Các, nhăm mở rộng thực.
lực của Tư Pháp Các”
Tôi nhìn Tân Tiêu dân đầu đoàn xuống ngựa đi vào khán phòng. Một binh lính đặc nhiệm dân người của cô ta về phía chúng tôi.
“Mặc dù Tư Pháp Các đã hô trợ đắc lực cho trật tự công cộng trong Minh Giới, nhưng tôi vẫn không thích những người trong Tư Pháp Các cho lắm. Đôi khi suy nghĩ của họ quá cổ hủ và truyên thống, hơn nữa mọi người đều rất nghiêm túc, như thể không biết cười vậy.
Cái loại khí tràng nghiêm túc khủng khiếp đó khiến tôi rất không thích tiếp xúc với họ” Đường Dịch nhỏ giọng nói.
Đương nhiên, Tư Pháp Các phải duy trì hình tượng nghiêm túc và công băng, nếu không thì làm sao thiết lập được uy nghiêm của bọn họ.
Nhưng mà tôi vẫn không thốt ra những lời này.
Nhóm người Tân Tiêu đến đây, vị trí của bọn họ ở dưới chúng tôi, Tân Tiêu đến đây để chào hỏi tôi.
Tôi đứng lên.
“Đồng Đồng, Chiến Vương điện hạ, Si Mị Vương điện hạ” Tân Tiêu lên tiếng chào hỏi từng người một.
“Dám gọi thẳng tên của Minh Vương phi…” Đường Dịch lấm bẩm.
“Đường Dịch” Tôi trừng mắt nhìn anh ta Đường Dịch cúi đầu không nói gì.
“Xin lôi, tôi quen rồi” Tân Tiêu thản nhiên nói.
“Không sao đâu. Từ trước đến nay tôi cũng không có yêu cầu gì nhiều về xưng hô. Đã lâu không gặp, trông cô tốt hơn trước khá nhiều rồi đấy” Tôi nhìn cô ta.
Tân Tiêu cười nói: “Xem như vần ổn. Nhưng còn cô, ngày đó tôi nghe nói cô đã khôi phục trí nhớ, tôi cũng tới tìm cô. Chỉ có điêu chung quanh cô có quá nhiêu người. Tôi chờ ở bên ngoài thì lại nhìn thấy Minh Vương mang cô đi. Tôi nghĩ không nên quấy rầy cuộc đoàn tụ của hai người nên tôi lại không tới nữa. Cô sẽ không trách tôi, đúng không?”
“Làm sao có thể trách cô được? Cô quan tâm tôi, tôi cảm kích còn không hết nữa là” Tôi có chút xấu hổ, có lẽ là Tân Tiêu nhìn thấy cảnh Lãnh Mạch khiêng tôi quay về sân sau rồi.
“Nhưng thành thật mà nói, đảo ngược thời gian và không gian là điều tối ky làm phá vỡ sự cân băng của thế giới, cũng là một tội lôi lớn. Cô có được khả năng này. Tôi hy vọng cô đừng nên tùy ý đảo ngược thời gian và không gian. Tư Pháp Các bây giờ đã có một công cụ thăm dò được sự đảo ngược thời gian và không gian rồi. Đến lúc đó, tôi cũng sẽ không vì cô và tôi là bạn bè mà nhẹ tay phán cô hoãn thi hành hình phạt đâu”
Tư Pháp Các, quả nhiên rất nghiêm túc!
“Tôi nói cô nghe này, cô là ai mà uy hiếp người khác?” Đường Khinh cùng Đường Dịch khó chịu: “Muốn động đến đại soái của chúng ta, cô nên hỏi Minh Vương có đồng ý hay không trước đi.”
“Tư Pháp Các và Minh Vương có quyền lợi giống nhau. Nếu Tư Pháp thẩm lí và phán quyết một người nào đó có tội, Minh Vương cũng không thể làm gì được- Tân Tiêu nói.
Má ơi, loại thuật ngữ chuyên nghiệp này nói ra thật dứt khoát… Quả nhiên, những người trong Tư Pháp Các đều là những kẻ hủy diệt bâu không khí chung mà.
“Đường Khinh Đường Dịch, đừng quá phận, lùi lại!”