Bố của tên ngốc cười chế nhạo: “Cô nghĩ cảnh sát sẽ tin lời của cô nói sao? Cô chỉ cần im lặng coi như không biết chuyện gì, chúng tôi sẽ cho cô một khoản tiền coi như bồi thường để cô rời khỏi nơi đây, nếu không ..”
Nếu không? Chắc tôi không thể nhịn nổi cục tức này!
“Chú cảnh sát, cháu có vài điều muốn nói! Tôi hét lên.
Chú cảnh sát nhìn về phía tôi. Bố mẹ tên ngốc hồi hộp nhìn sang bố mẹ tôi *Có chuyện gì vậy cô gái?” Người cảnh sát hỏi tôi.
*Ngày hôm qua, Cháu đã bị những người này ép buộc lôi kéo đến đây. Họ đã bỏ thuốc mê và buộc cháu phải quan hệ với tên ngốc này!” Tôi nói tất cả mọi chuyện của ngày hôm qua.
“Cảnh sát, ông đừng nghe con nha đầu này nói linh tinh. Cô ta chỉ đang âm mưu lấy tiền của gia đình tôi thôi. Cô ta muốn nhân cơ hội này để kiếm một khoản ấy mà!”. Bà mẹ tên ngốc hét lên.
Người cảnh sát nói với tôi: “Này cô gái, cô có bằng chứng gì để chứng minh những gì cô nói không?”
Bằng chứng… Bây giờ tên ngốc đã chết, chết rồi thì không thế chứng minh được điều gì, bố mẹ tôi thì không cần phải nói cũng biết…à đúng rồi! “Ly nước đó! Bên trong chắc chắn vẫn còn sót lại một chút thuốc mê mà cháu đã bị họ ép uống! Các chú có thể kiểm trai”
Người cảnh sát ra hiệu cho cấp dưới lên Tầng để tìm ly nước.
Mẹ của tên ngốc khóc to lên: “Cảnh sát, đây là con trai tôi. Con trai tôi bị chậm phát triển bẩm sinh. Nó không thể phạm tội hiếp dâm. Huống hồ, dựa vào điều kiện kinh tế của gia đình tôi, cho dù có lo lắng tới việc cưới vợ cho con đến đâu cũng không thể nào ép buộc người ta. Phải không? Có biết bao nhiêu người xếp hàng để trở thành con dâu tôi, con nha đầu này ăn nói nhảm nhí, không phải chỉ vì tiền thôi sao? “
“Bà!” Tôi tức giận chỉ thắng tay vào mẹ của tên ngốc kia mà không thể nói lên lời Một lúc sau, người cảnh sát bước xuống và nói với đội trưởng của họ:”Không tìm thấy cốc thuốc nào.”
Tôi thấy bố mẹ tên ngốc và bố mẹ tôi mỉm cười, chắc chẩn nó đã bị bọn họ xử lý. Đó lại là băng chứng cuối cùng để chứng minh những gì tôi nói, bây giờ thì nó đã không cánh mà bay, tôi có giải thích như thế nào cũng không chứng minh được cho mình”
“Ôi hà tất phải như thế?” Bố tên ngốc đi tới: “Nếu cô muốn tiền, chúng tôi có thể đền bù cho cô, con trai tôi đã chết rồi, cô không thể tích chút đức sao?”
Tôi run rẩy vì tức giận, không thể nói lại bốn cái miệng kia, lại không có bằng chứng xác thực. Cảnh sát không tin tôi vì điều kiện kinh tế của gia đình họ Vương thực sự rất tốt, còn tôi…. rõ ràng, tôi chỉ là một cô gái nghèo mặc quần jean vá “Được rồi, chuyện này đến đây thôi.’ Đội trưởng cảnh sát võ vai tôi: “Việc này của mọi người không thuộc thẩm quyền của cảnh sát chúng tôi, cháu cũng nên nghĩ đến cảm giác của gia đình có người mất, đừng quá đáng quá “Tôi quá đáng sao?!”
Tôi chỉ vào bản thân mình: “Tôi đang nói sự thật!”
“Được rồi!” Cảnh sát ngắt lời tôi, rõ ràng là không muốn nói về vấn đề này nữa: “Đêm qua cô có thấy điều gì bất thường về người chết không?”
Bị ép buộc như thế, ai còn có tâm trạng đi quan sát tên ngốc kia có có điểm khác thường như thế nào! Tôi tức chết đi mất!
Thấy tôi im lặng, viên cảnh sát hỏi lại: “Tối qua cô có gặp điều gì bất thường không?”
Điều bất thường…
Một cơn gió lạnh đột ngột thổi qua gáy tôi.
“AAAAA”” Tôi sợ hãi hét lên, mặt tái mét.
“Có chuyện gì vậy?” Người cảnh sát nắm lấy vai tôi *Nếu tôi nói rằng tôi đã gặp một con ma đêm qua, mọi người có tin không?” Tôi ôm đầu và nói liền một mạch.
“Đừng đùa nữa, cô bé, đây là một vấn đề nghiêm trọng” Cảnh sát đương nhiên không tin điều đó.
Nhưng tôi vô tình liếc nhìn khuôn mặt của bố mẹ tên ngốc kia, mặt họ có chút biến sắc, họ bỗng dưng trở nên rất hoảng sợ. Tôi nghĩ răng họ sẽ nói tôi giả thần giả quỷ, nhưng bây giờ nhìn biểu cảm của họ…
Họ đang lo sợ điều gì?
Lẽ nào… họ cũng đã gặp con ma đó rồi?
Sau đó người cảnh sát hỏi qua loa thêm vài câu rồi cùng người bác sĩ mang xác của tên họ Vương ngốc nghếch kia đi Tôi nhìn thấy trước khi rời đi, bố của tên ngốc đã nhét cho người cảnh sát trưởng một phong bì màu đỏ.
Haha, cái thế giới này.
Ngay khi cảnh sát rời đi, cả nhà họ Vương nhảy lên. Tất cả bọn họ đều nói rằng tôi là một ngôi sao chổi, tướng mạo khác người, vận mệnh u ám, nói chung tất cả những gì xấu xa nhất đều dành cho tôi lúc này, tên ngốc họ Vương kia chết đi thì họ đổ hết lỗi lên đầu tôi, sống mũi tôi cay lại, tôi cản chặt môi không muốn để giọt nước mắt mình rơi xuống lại làm trò cười cho họ.
Bố mẹ của tên ngốc lại càng đắc ý, mẹ của tên ngốc túm tai tôi: ‘Nha đầu chết tiệt, cô có thấy không? Cảnh sát tin những gì cô nói sao?
Cô nghĩ cô có thế đe dọa được chúng tôi sao?
Tìm đường chết đi!”
Tôi ngã xuống đất, khuỷu tay tôi còn rớm cả máu.
Lúc này, chiếc cốc nước trên bàn đột nhiên rung lên dữ dội rồi phát ra một tiếng nổ lớn. Chiếc ly vỡ thành từng mảnh và những mảnh vỡ văng lên không trung, những mảnh vụn đó đâm vào mặt mẹ tên ngốc và máu phun ra, mẹ tên ngốc hét lên đau đớn và ôm mặt: “Nhanh lấy cho tôi miếng dán viết thương, mau lên, miếng dán…”
Cuối cùng tôi cũng hết tức giận và mỉm cười.
*Thích không?” Một giọng nam trầm khẽ thì thầm bên tai tôi Mẹ kiếp!
Tôi sợ đến nỗi bật dậy khỏi mặt đất: “Có ma”
Mọi người trong phòng khách sợ hãi vì cốc nước bị vỡ một cách bất thường. Khi tôi vừa hét lên thì có hai người phụ nữ sợ hãi quá mà cũng hét lên theo.
“Hét cái ông nội nhà mày!” Bố của tên ngốc xông đến đá mạnh vào bụng và hai chân của tôi: ‘Đồ xấu xa, đồ sao chổi! Mày toàn mang đến điều xui xẻo! Tao sẽ gọi pháp sư đến xử lý mày! Xem mày còn dám làm hại đến con tao!”
Tôi quỳ xuống đất đau đớn, ngước mắt lên: “Ông có biết đây gọi là gì không? Là ác giả ác báo đó ông biết chứ! Đáng đời nhà mấy người!”
“Mày!” Bố tên ngốc bị tôi làm cho tức điên, lão lại tiếp tục đá lên người tôi rồi đi tới nhấc chiếc điện thoại cạnh tôi và gọi cho ai đó, tôi: “Vâng, ở đây có một con bé bị ma nhập và nó đã giết chết con trai tôi! Các người muốn bao.
nhiêu tiên đều được! Gọi người đến đây I “
Mẹ đi tới kéo tôi dậy, bà nhìn thấy máu trên khuôn mặt và sưng phồng nơi khóe miệng tôi,bà quay sang mẹ của tên ngốc kia: “Ông Vương, bà Vương, chuyện con trai ông bà mất không liên quan gì đến chúng tôi, bà xem số tiền này
tất nhiên là sẽ đưa, tôi sẽ còn đưa gấp đôi , nhưng…” Bố tên ngốc liếc mắt sang tôi, đôi mắt đó của ông ta thật đáng sợ: “Nó phải làm thêm một việc nữa! Sau khi làm xong tôi sẽ đưa cho các người gấp đôi số tiền! “
Ngay khi nghe thấy tiền, đôi mắt của bố mẹ tôi sáng lên. Nào có thèm quan tâm tôi sự sống chết của tôi mà quay ra hỏi ông Vương: “Là chuyện gì?”
Bố của tên ngốc không nói cụ thể việc gì, ông ta chỉ nói, “Người sẽ đến ngay thôi”
Không lâu sau thì có tiếng gõ cửa, tôi không biết nhà họ Vương tìm đâu ra những ông thầy pháp sư này, tay cầm cái đĩa bát quái. Khi họ bước vào, miệng liên tục niệm câu gì đó, bố mẹ của tên ngốc răm rắp nghe theo không chút suy nghĩ, hỏi tới hỏi lui một hồi, cuối cùng những vị pháp sư đó quay sang tôi: “Trên người cô có tà khí, có ma quỷ trú ngụ, con trai của họ Vương đã bị nó giết chết.
Giờ đây con quỷ đó đã xâm nhập vào cơ thể ‘u cô muốn sống sót, cô buộc phải nghe theo sự sắp xếp của chúng tôi, và hơn nữa, điều này cũng sẽ tốt cho con trai họ Vương trong kiếp sau. “
Tà khí?
Nó làm tôi nghĩ đến con ma đó.
Tại sao con ma đó lại ám lên người tôi cơ chứ “Đối với con trai tôi có lợi? Phải làm như: thế nào?” Bố mẹ của tên ngốc đồng thanh lên tiếng hỏi.
Ông thầy pháp sư đó nói: “Kết duyên âm*”
(*) Kết duyên âm: nghĩa là kết duyên với người đã chết.
Chương 4: Lại nữa rồi.
Khi sống thì cưỡng bức tôi, đến khi chết tồi thì lại muốn tôi phải kết duyên âm với anh ta, hahaha, nực cười thật!
Nhân lúc tất cả mọi người trong phòng đang đổ dồn sự chú ý vào thầy pháp sư kia tôi vội chạy ra ngoài. Bố mẹ của tên ngốc đó đang ở phía trong nên không kịp bắt tôi lại. Tôi đã chạy ra cửa, chỉ cần đẩy cái cánh cửa kia mở ra, thì tôi có thể cầu cứu mọi người bên ngoài, nhưng lúc đó bố tôi lại chặn ngay trước cửa, sau đó túm chặt tôi lại.
“Bố thật sự muốn đưa con đến chỗ chết sao?” Tôi nhìn bố và hỏi: “Ngay cả khi bố không niệm nghĩa tình thân, nhưng ít nhất chúng ta cũng đã chung sống cùng nhau suốt mười tám năm trời.”
Người bố đó có vẻ hơi xúc động, đôi mắt hơi đỏ lên, nhưng bố của tên ngốc kia không biết từ lúc nào lại đứng ngay sau và nói: “Tôi sẽ trả giá gấp ba, chỉ cần con gái ông và con trai tôi tiến hành xong việc kết duyên âm này thì chúng tôi sẽ bỏ qua cho con gái ông, sẽ không làm hại nó đâu.”
Lúc đó bố tôi không chút do dự, giữ chặt lấy tôi và đưa tôi trở lại.
Tim tôi lạnh đến mức tôi không muốn nói thêm một lời nào nữa.
Mười tám năm, đến hòn đá cũng còn biết thương nhau, nhưng trái tim của người làm bố mẹ kia lại quá lạnh giá.
Thầy pháp sư nói rằng tối nay sẽ tổ chức tiến hành kết duyên âm, những người trong gia đình họ Vương đã cho người trói tay và trói chân tôi lại dưới ánh mắt thời ơ của bố mẹ tôi.
Thầy pháp sư lấy phòng ngủ của tên ngốc làm phòng cưới. Khăn trải giường, ga, gối và thảm trong phòng ngủ đều được thay thế bằng màu trắng. Cái chết màu trắng, ngay cả tủ quần áo và bàn cạnh giường cũng được phủ vải màu trắng. Cơ thể của kẻ ngốc đằng sau tấm vải trắng được đặt úp trên giường.
Thầy âm dưng tay cầm đĩa bát quái và đi một vòng quanh phòng rồi nói với bố mẹ của tên ngốc: “Khi tiến hành hôn lễ cần dùng đến máu của cô gái”
Mẹ của tên ngốc nháy mắt với người giúp việc. Sau đó tôi bị kéo qua, họ nắm lấy các ngón tay của tôi. Người giúp việc lấy kim chọc vào đầu ngón tay tôi, máu chảy ra và chảy xuống chậu nước, gần như rỉ ra một nửa chậu, mắt tôi bắt đầu mờ đi. Thì thể \y pháp sư nói là đã đủ , sau đó dùng một cái bút lông to nhúng lên rồi viết một vài chữ rất lớn lên trên bức tường đối diện với chiếc giường: Linh hồn mau đến.
Máu còn chưa khô, nên khi viết xong chữ “đến” thì một vệt máu dài chảy dọc xuống đất.
Không khí dường như trở nên lạnh lẽo hơn.
Tôi liếc nhìn vết máu trên tường và dường như trên bốn chữ máu đỏ ấy có hai mắt nhìn đang nhìn về phía ông thầy kia, cái miệng méo mó và cong lên, như đang cười chế nhạo ông thầy pháp sư. Thế nhưng ông thầy vẫn cứ chỉ trỏ quanh phòng mà không nhận ra được điều ấy.
Tôi nuốt nước bọt một cái rất mạnh Cửa sổ ban công đã bị đóng đinh chắc chắn. Thầy pháp sư treo một vài chiếc chuông màu đen lên cửa sổ, ông nói rằng đó là gọi quỷ, một vài tờ giấy màu vàng và màu đỏ được dán bên trong cửa sổ. Sàn trống trong phòng được phủ một tấm vải đen. Ông ta bắt tôi quỳ trên tấm vải đen, hai tay hai chân tôi lúc này đều bị trói chặn. Đôi chân của tên ngốc thì ngay sát tai tôi. Ông ta vẽ một vòng tròn và quây tôi ở bên trong. Sau đó nói, “Được rồi, đúng 0h sẽ tiến hành tổ chức kết duyên âm”
Lúc này mới khoảng 7h tối, còn khoảng năm tiếng đồng hồ nữa mới đến 0h “Còn cô ta thì sao.” Mẹ tên ngốc chỉ vào tôi và hỏi ông thầy.
“Đóng rèm và khóa cửa lại, để cô ta nói chuyện với linh hồn của con trai bà trước” Ông thầy nhìn tôi, suy nghĩ một lúc lại nói, “Lột sạch quần áo của cô ta ra”
Một vài người tiến đến và đòi cởi quần áo của tôi, tôi hét lên: “Các người muốn làm gì!
Nếu các người dám động vào tôi, tôi sẽ cản lưỡi tự sát!”
Trong lúc này thì bất cứ ai cũng tin rằng tôi có thể làm điều ấy, bố mẹ tên ngốc hơi lo lắng: “Thưa thầy, thế này thì…có thế không cần cởi được không?”
“Bắt buộc phải lột đồ của cô ta ra, có lẽ con trai bà sẽ đến sớm hơn, để làm cho cô ta phá thân sớm , con trai bà cũng phá thân sớm, như thế kiếp sau con trai bà mới không phải làm súc vật, chứ không phải để các người cưỡng bức cô ta”
“Hóa ra là như thế” Mẹ của tên ngốc đã hiểu và ra lệnh cho đám giúp việc: “Mọi thứ đều nghe theo ý Thầy mà làm!”
Tôi không thể chịu đựng nổi cái cảm giác bị sỉ nhục này, không bằng tôi nên chết đi thì hơn!
“Nếu cô muốn tự sát thì lại càng tốt” Ông thầy pháp sư kia dường như nhìn thấy suy nghĩ của tôi: “Nếu cô chết đi rồi thì hôn lễ này chắc chắn sẽ hoàn thành tốt đẹp. Khi cô xuống âm tào địa phủ thì cô chính là người phụ nữ của con trai nhà họ Vương này, cô sẽ không bao giờ thoát khỏi anh ta đâu. Còn nếu như cô không chết, sau khi hoàn thành kết duyên âm, cùng lắm thì cô chỉ bị phá thân, nhưng mà đổi lại cô vẫn còn sống, và những người nhà họ Vương cũng sẽ không làm phiên đến cô, cô có thể tiếp tục cuộc sống của mình. Tôi chỉ nói như thế, còn quyết định thì vẫn nằm trong tay cô.
Nói xong ông ta rời đi.
Trước khi mẹ của tên ngốc đi ra ngoài, bà : “Chừng nào cuộc hôn nhân này kết thúc, chúng tôi đảm bảo răng sẽ không làm khó cô, cũng không tìm đến cô”
Tôi nghiến răng thật chặt.
Phải nói rằng những lời của ông thây pháp sư kia đã đập tan cái ý nghĩ muốn chết của tôi.
Sau khi một nhóm người rời đi, bà ta ra lệnh cho hai người giúp việc ở lại cởi sạch quần áo của tôi, rồi đóng cửa phòng lại.
Phòng ngủ đột nhiên chìm vào trong bóng đêm.
Tôi bị bọ họ cởi sạch đồ, một thân trần trưồng, hai tay hai chân đều bị trói, nắm rạp trên tấm vải đen. Bên má phải là đôi chân của tên ngốc, và phía bên trái là bức tường máu có chữ “Linh hồn mau đến”. Đối diện tôi là ô cửa sổ, chiếc rèm đã bị kéo lại, tôi chỉ có thể thấy những chiếc chuông rung nhẹ bởi làn gió bên ngoài thổi lay những tờ giấy màu vàng trên cửa số, nhiệt độ trong phòng rất lạnh khiến cho đôi vai tôi nổi cả da gà.
Cùng với một người chết ở chung một phòng cũng đủ làm cho con người ta khiếp sợ, chưa kể rằng trong căn phòng này lại khiến tôi nghĩ đến con ma kia, mẹ kiếp, và tôi cũng không muốn nghĩ về chuyện kinh dị vào lúc này, nhưng càng cố ép bản thân ngừng suy nghĩ, tôi lại càng không dừng lại được, đối diện với tất ả những điều trước mắt và bóng tối, nỗi sợ hãi của bủa vậy lấy tôi Tỉnh…
Đột nhiên tôi nghe thấy một âm thanh gì đó rất nhẹ, đó là tiếng chuông, tôi ngước nhìn lên cửa sổ, và đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua lưng và tôi cảm thấy bị thứ gì đó ôm chặt từ phía sau “Đang nhớ tôi phải không?” Giọng nói lạ lạ và quen quen vang lên từ sau lưng tôi.
Tôi suýt chút nữa thì tè ra luôn.
Con ma nam đó lại đến nữa rồi!
Tôi vùng vẫy trong tiềm thức, nhưng không thể di chuyển. Người đàn ông phía sau tôi bắt đầu hôn lên dái tai, cổ, lưng và đôi bàn tay lạnh ngắt đó di chuyển từ phía sau đến phía trước. Tôi quỳ ở đó và anh ta ở phía sau lưng tôi mân mê dân xuống dưới. Đôi bàn tay trượt giữa hai chân tôi khiến cho toàn thân tôi run rẩy. Sự sợ hãi khiến tôi không thể suy nghĩ được gì. Có chút ánh sáng ít ỏi lóe qua khiến tôi đã nhìn thấy anh ta có đôi mắt màu xanh lá, trời ơi mắt màu xanh lá, không phải thì là ma thì là gì nữa? II Âm thanh thở dốc của anh ta phả vào tai tôi, tôi có thể cảm nhận ra rằng con ma ấy đang muốn chiếm lấy cơ thể tôi, Nhưng tôi không biết tại sao những hành động mà anh ta làm trên cơ thể tôi chỉ dừng lại là vuốt ve.
Mặc dù rất sợ hãi, nhưng mà không thế nào khống chế được cái sinh lý con người khiến cho toàn thân tôi nóng lên, chết tiệt, tôi đang nghĩ gì thế này!
*Muốn không?” Một giọng nói khàn khàn vang lên bên tai tôi, âm thanh đó làm tôi lạnh buốt.
Anh ấy có thể nhìn thấu tôi đang nghĩ gì!
Tôi mở to mắt, cái cảm giác này thật đáng sợ, tôi cố gắng thoát khỏi sự khống chế của anh †a nhưng dù tôi có cố găng như thế nào đi nữa thì vẫn không thể thoát ra được, chỉ có thể chấp nhận bị anh ta ức hiếp.
Chương 5: Tại sao làm phiền tôi
“Rốt cuộc anh muốn như thế nào!” Sự tuyệt vọng khiến tôi như vỡ òa và hét lên, “Anh là cái quái gì vậy! Làm ma thì hay lắm sao! Chỉ biết bắt nạt phụ nữ. Trong số những con ma chắc chắn anh chỉ là một con ma tầm thường mà thôi. Là con ma vừa xấu vừa lùn vừa nhăn nheo! Vốn dĩ không phải là đàn ông! À không, là một con ma nam! Thậm chí còn không bảng tên thái giám!
Lời tôi còn chưa nói xong thì anh ta đã siết lấy cổ tôi, xoay mặt tôi đối diện anh ta: “Tôi không phải là đàn ông? Rất nhanh thôi tôi sẽ cho em thấy, tôi có phải là đàn ông hay không!”
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy khuôn mặt của anh ta, trước đó tôi còn nghĩ anh ta chỉ là một vũng máu mơ hồ, mắt thì bị lòi ra một nửa, miệng mở to, hàm răng sắc nhọn. Nhưng.
khi nhìn rõ được khuôn mặt anh ta khiến tôi thật bất ngờ, anh ta có đôi lông mày rậm, đường nét thanh tú, khuôn mặt của anh ta khó mà có thể hình dung thành lời. Ngay cả những minh tinh ngày nay cũng không đẹp trai như thế. Nếu như không nhìn vào đôi mắt màu xanh lá cây của anh ta thì sẽ không ai nghĩ anh ta là một con ma.
Nỗi sợ hãi trong lòng giảm đi chút ít, nhưng vẫn còn run rẩy và hỏi: “Tại sao anh lại luôn làm phiền tôi như vậy? Sống đến giờ tôi chưa từng làm điều gì sai trái chứ đừng nói là giết người, có phải là anh tìm nhần đối tượng rồi không?”
Anh ta nhìn tôi rất lâu khiến cho da đầu tôi tê dại cả đi, sau đó anh ta nói, “Em vốn dĩ là người phụ nữ của tôi”
Cái gì? Tôi nghe không hiểu: “Phiên anh nói rõ hơn ra được không?”
Anh ta không trả lời tôi. Đột nhiên anh ta đưa tay nắm lấy ngực trái của tôi. Đau quá. Tôi cảm thấy một nửa cơ thể như bị tê liệt. Tôi kêu lên nhẹ, anh ta nói:”Tôi đánh dấu rồi đấy, lát nữa gặp nhé.”
Anh ta nói xong, một cơn gió lạnh thổi qua, và anh đã biến mất.
Con ma++++++++ đó không hề cưỡng ép, điều đó khiến tôi cũng thấy nhẹ nhõm hơn, căn phòng thì quá tối, tôi còn không biết cái mà anh ta gọi là đánh dấu trên người tôi là cái gì, và tôi không hiểu câu ‘Em vốn dĩ là người phụ nữa của tôi’ của anh ta là có ý gì. Chẳng nhẽ trên cái thế giới này thật sự có kiếp trước.
kiếp sau? Lẽ nào kiếp trước tôi và anh ta là một đôi nên ở kiếp này anh ta tới tìm tôi?
Không, tôi chỉ mới 19 tuổi, tôi muốn sống để tận hưởng thế giới này!
Căn phòng trở lại sự tĩnh lặng vốn có, tôi không biết có phải là do đã từng nói chuyện với ma hay không, hay là do một nguyên nhân nào khác, tóm lại ngay bây giờ khi đối diện với căn phòng ma mị và người chết đang nằm trên giường kia nhưng tôi lại không hề có chút sợ hãi nào cả.
Mấy ngày về trước thôi, tôi vẫn là một người vô lo vô nghĩ. Tôi cũng đã xem tiểu thuyết kinh dị và phim kinh dị, nhưng đó chỉ là thú vui tiêu khiển. Tôi cũng đã từng xem những bài viết về một số người gặp ma, ma nhập và đủ thứ kỳ lạ trên đời. Thậm chí tôi còn cười nhạo chuyện ấy, nó đúng là những điều thật vớ vấn, nhưng tôi không ngờ răng hôm nay đây, tôi không chỉ gặp ma, nhìn thấy ma, nói chuyện với ma, mà còn để… con ma đó hôn đến hai lần. Tôi biết chuyện này sẽ không thế nói với ai khác được, khó mà mở lời, mà cũng chẳng ai tin.
Con ma đó nói rằng anh ta sẽ trở lại sau, vậy anh ta muốn làm gì?
Đợi một lát… Có phải ý anh ta là đến lúc 0h, khi mà kết duyên âm?
Tôi đoán như thế rồi bất giác ngủ thiếp đi, không biết là đã thiếp đi bao lâu nữa. Tôi chợt nghe thấy tiếng mở cửa, và có ai đó bước vào, bất ngờ tỉnh dậy, tôi thậm chí còn ngủ trong căn phòng kinh khủng này!
“Kiểm tra nó: Bà mẹ tên ngốc bật đèn lên nói.
Ánh đèn rực sáng, tôi vô thức nhìn xuống ngực trái thì thấy có dấu năm ngón tay màu máu bên ngực trái tôi. Lúc nãy bị đau như thế, tôi còn nghĩ có lẽ da tôi sẽ bị rách. Nhưng không hề, cũng không hề có dấu vết thương, Năm dấu vân tay này giống như những vết bớt.
Hai người giúp việc cũng nhìn thấy dấu tay đó, sau đó họ báo với bà Vương: “Thưa phu nhân , trên ngực cô ta có dấu tay!”
Bà Vương đi tới và nhìn vào ngực tôi. Có một chút sợ hãi trong mắt bà ấy rồi bà ta nhanh chóng đi ra ngoài. Một lúc sau thì có những tiếng bước chân bước tới. Tôi nghe thấy tiếng của ông thầy bên ngoài: “Đầu tiên hãy mặc váy cưới cho cô ta”
Váy cưới?
Người giúp việc đưa cho tôi một chiếc váy cưới màu đỏ bằng giấy.
Sau đó thầy pháp sư, bố mẹ của tên ngốc và bố mẹ tôi bước vào. Bà Vương nói với ông thầy về dấu tay màu máu trên người tôi. Ông ta nói: “Vậy là chúng ta có thể chắc chăn răng linh hồn của con trai bà đã quay về rồi, nhận hàng xong, có lẽ đã rất vừa lòng với hôn lẽ này.
Hàng ư? Tôi là người chứ không phải món hàng! Còn nữa, con trai của các người có quay lại sao? Đến là một con ma khác chứ không phải con các người!
Bà Vương hoàn toàn tin tưởng ông thầy pháp sư kia, tin tưởng ông ta vô điều kiện, sùng bái ông ta như thần thánh, trên môi cười liên tục: “Sắp đến giờ rồi, thưa Thầy, chúng ta có phải nên..”
“Đúng thế, chuẩn bị tiến hành tổ chức hôn lễ thôi” Ông thầy pháp sư đó phất phất tay, sau đó nói với tôi: ‘Hãy nhớ, chỉ cần hoàn thành xong việc kết hôn, người nhà họ Vương sẽ tha cho cô, cho nên nếu muốn sống để rời khỏi đây thì cô hãy phối hợp cho tốt. “
Cũng có thể tôi và các người hôm nay sẽ phải chết ở đây.
Tôi nhớ con ma nam kỳ lạ đó gật gật đầu với ông thầy pháp sư, cũng mặc định là đồng ý với họ.
Ông thầy cho người cởi trói giúp tôi, bị trói tận năm tiếng đồng hồ, chân tay tôi dường như tê liệt cả, chỉ có thể từ từ di chuyển.
“Lên giường” Ông thầy chỉ vào giường nói: “Nằm bên cạnh con trai họ Vương”
Tôi liếc vê phía giường, tên Vương ngốc nghếch vẫn mở to mắt, đồ chết không nhắm mắt, nó khiến tôi hơi rùng mình. Hai người giúp việc kéo tôi nằm xuống giường. Tôi không muốn làm loạn gì nữa, tôi nghiến răng rồi từ từ năm bên cạnh anh ta.
Tôi cảm nhận được sự lạnh lẽo của người chết bên cạnh mình, tôi nhìn vào những ngọn đèn trên trần nhà, nhấp nháy, nhấp nháy, nhấp nháy và nhấp nháy. Tôi luôn cảm thấy trên ngọn đèn kia có thêm vài sợi tóc nhưng rồi chớp mắt thì nó lại biến mất.
Chắc là ảo ảnh vì tôi quá sợ nên mới xuất hiện chăng.
Ông thầy tay cầm một tấm lụa đi qua bắt tôi cầm một đoạn màu đỏ và tên ngốc kia cầm lấy đoạn màu trắng.
Ông thầy bắt đầu niệm, ông ta đọc ngày giờ sinh của tên ngốc trước rồi đọc đến ngày giờ sinh của tôi thì dừng lại, Sau đó ông ta nói, “Đồng Đồng, sinh vào ngày 15 tháng 07 năm XX âm lịch”
Ngày 15 tháng 07 âm lịch là ngày Cổng Môn Quan đóng lại. Mọi người lấy ngày này là ngày lễ cô hồn.** (**) Lễ cô hồn: còn được gọi là lễ vu lan, lễ báo hiếu, một số nước Á Đông, ngày lễ này thường được tổ chức vào ngày 15 tháng 7 (Âm lịch), để tỏ hiếu với cha mẹ, ông bà và cũng để giúp đỡ những linh hồn đói khát Tôi sinh ra đúng vào lễ cô hồn.
Cuối cùng, ông thầy pháp sư nói: “Hôm nay, Vương Trạch và Đồng Đồng , hai nhà đều vô cùng hạnh phúc. Người và ma sẵn sàng yêu nhau, và họ kết hôn âm với nhau, không rời xa nhau”
Không rời xa nhau.
Bốn từ này xuất hiện, khiến cho bầu không khí trở nên cực kỳ lạnh. Tôi cảm thấy nhiệt độ trong phòng đã bắt đầu giảm, đã ba lần phải trải nghiệm nó và biết rằng khi nhiệt độ giảm xuống, con ma đó sẽ lại đến.
Tôi vô tình nghiêng đầu và thấy răng tiếng chuông ngoài cửa sổ đứng yên, hoàn toàn bất động, nhưng những chiếc lá trên cây trong sân cách đó không xa lại bị gió thổi tung. Các cửa sổ vẫn bị khóa. Đợi đã! Hết bùa rồi? Tôi nhớ khi tôi muốn chạy trốn, tôi đặc biệt chú ý đến các cửa sổ. Trước khi đóng cửa sổ lại, trên đó đều có dán bùa, nhưng bây . bùa đâu hết rồi?
Mọi người trong phòng dường như không nhận ra điều khác thường này, ông thầy thì vẫn đang niệm thần chú. Tôi cảm thấy đầu mình hơi nặng nề và bỗng dưng trở nên mơ hồ. Một lúc sau tôi nghe ông thầy nói, “Đến giờ bái đường rồi! Nhất bái thiên địa!
Nhị bái cao đường! Phu thê giao bái!”
Khi phu thê giao bái, thì chiếc váy cưới bằng giấy mà tôi đang mặc đột nhiên bị xé nát
Chương 6: Ác quỷ đến đòi mạng
Lúc này tôi không một mảnh vải trên vội quay đi. Bà ng ta chuyện gì đã xảy ra vậy. Ông ta nói: “Linh hồn của con trai bà đã quay trở lại tồi, hiện giờ đang cởi áo cho cô ta”
Mẹ kiếp, đúng là nói dối không chớp mắt!
Như lời của ông thầy pháp sư, nếu như linh hồn của tên ngốc kia đã trở lại thật thì hẳn ta đã lao vào tôi từ lâu rồi chứ không đơn giản chỉ là cởi quần áo.
Cái đèn phía trên đầu lại nháy lên. Lần này tôi thực sự nhìn thấy rõ, từ trong cái đèn ấy lòi ra vài sợi tóc!
Đầu của ông thầy đang đối diện với chao đèn, và tóc trên cái đèn thì mỗi lúc một dài hơn , mọi người trong phòng đều đổ đồn sự chú ý lên người tôi. Còn ông thầy pháp sư kia thì đang nhắm nghiền đôi mắt như nghĩ điều gì đó. Tôi mở miệng và muốn hét lên, nhưng tôi nhận ra rằng bản thân lại không thể phát ra âm thanh, cổ tôi dường như bị thứ gì đó ngăn lại từ phía sau, tôi dần cảm thấy khó thở. Tôi đưa tay ra và giữ lấy cổ mình, và đột nhiên một sợi tóc rơi xuống mặt tôi.
Bộ tóc đó dần dần vén ra sau rồi lộ ra khuôn mặt rùng rợn cùng một đôi mắt đỏ ngầu Lúc này tôi cảm thấy tim mình như ngừng đập. Chỉ có một suy nghĩ trong đầu, loại ma kinh khủng ghê gớm tóc tai bù xù có khuôn mặt dọa người trên các bộ phim kinh dị hóa ra là có tồn tại.
Điều kỳ lạ là trong thâm tâm tôi lại mong người đến là con ma nam kia! Cái ông thầy pháp sư chết dẫm kia lại gọi hồn cái thứ gì thế này.
Mái tóc dài của con ma nữ quấn chặt quanh cổ tôi, đôi mắt đó cứ nhìn tôi và tôi sắp bị nghẹt thở đến nơi rồi, giọng nói của ông thầy vẫn còn vang vọng bên tai: “Xin cho người quá cố được yên nghỉ, hãy để nhân duyên này sống trong tương luyến*, đừng yêu dương gian, hãy trở lại cõi âm chờ đợi người yêu quay trở lại”.
{*) Tương Luyến: nghĩa là tình yêu giữa nam và nữ, họ yêu nhau, cùng nhau gắn bó Yêu đương cái đầu nhà ông! Quay lại đầu nhà ông ấy!
Nhưng con ma nữ dường như bị kích thích bởi những lời của ông thầy, và nó di chuyển quay lại bản thẳng về phía người ông thầy.
Tóc quấn trên cổ tôi biến mất, cuối cùng cũng có thể thở được. Sự chế ngự trên cơ thể cũng không còn nữa, tôi thở mạnh và nhanh chóng ngồi dậy.
*AAAAAAAAAI” Ông Thầy hét lên vì bị hồn ma nữ ném vào tường, ghì chặn ông ta trên chữ “đến” do chính ông ta viết.
“Có ma…” Những người trong phòng cuối cùng cũng nhìn thấy hồn ma nữ này và bắt đầu chạy toán loạn ra ngoài. Bố mẹ tên ngốc là người chạy nhanh nhất đến gần cánh cửa định mở ra nhưng cửa phòng không hề di chuyển, có kéo như thế nào cũng không thể mở ra được!
Đúng lúc này tên ngốc họ Vương kia đột nhiên ngồi bật dậy, quay đầu cứng ngắc nhìn tôi.
Một giây, hai giây, ba giây…
Bên tai còn vang lên tiếng la lớn kêu cứu của ông thầy pháp sư, bố mẹ tôi và cả bố mẹ tên ngốc. Tôi không dám nhúc nhích, cảm thấy thời gian cứ như bị đóng băng lại.
Đột nhiên, tên Vương ngốc đưa tay ra và túm lấy tôi, anh ta nói “Của tôi…”
Tôi sợ hãi đá cái chăn vào người anh ta.
Hắn ngã lăn ra khỏi giường, tôi không quan tâm bản thân có đau hay không, tôi vội vàng đứng dậy, hắn bị đống chăn kia đè lên còn chưa thể thoát ra được. Tôi dựa vào tủ quần áo bên cạnh, bất ngờ tay tôi bị một đôi tay vươn ra và năm lấy, tôi hét lên, “Aaaaaahl”
“Đồng Đồng, con làm gì đó!” Hóa ra người bắt lấy tay tôi là mẹ tôi, bà nói : “Con nhìn xem , con gọi đến là thứ quái quỷ gì đến đây thế hát đầu Tôi nhìn theo, con ma nữ đó đang vặn của ông thầy pháp sư xuống , máu ông ta vương vãi lên trên tường, và tất cả bốn chữ “Linh hồn mau đến” đều bị dính máu đỏ .
LINH HỒN MAU ĐẾN.
Bây giờ chúng thực sự đã đến thật rồi.
Hồn ma nữ đó ném đầu ông thầy sang một bên và quay đầu sang nhìn chúng tôi.
“Ôi trời ơi! Cứu tôi với!” Mẹ kéo tôi ra trước mặt, ôm tôi thật chặt và nấp sau lưng tôi, mẹ tôi sợ hãi nói: “Mẹ biết mẹ sai rồi, mẹ xin lỗi con, sau này mẹ sẽ không làm như thế nữa, xin con hãy tha thứ cho mẹ, con tha thứ cho mẹ được không, con bảo với chúng quay về đi”
“Không phải tôi gọi chúng đến!” Chân tôi mềm nhũn, mồ hôi toát ra khắp người. Tên ngốc họ Vương kia cuối cùng cũng thoát được ra khỏi đống chăn và anh ta tiến về phía tôi.
Con ma nữ kia cũng đang nhìn tôi, trong miệng cô ta còn dính lại máu đỏ tươi, đó là máu của ông thầy pháp sư khi nấy.
Bố mẹ của tên Vương ngốc nghếch còn đang bị khóa ở bên cạnh cánh cửa, và ba tôi cũng chạy vội đến bên cạnh tôi, nói: “Đồng Đồng, chẳng lẽ mày thật sự gọi được hồn ma?
Lần xem bói đó họ đã nói đúng, mày sẽ mang tai họa đến cho những người xung quanh!
Mày đúng là cái đồ sao chổi! “
Giờ đây tôi không còn tí sức lực nào để tức giận với họ nữa. Lần đầu tiên trong đời nhìn thấy ma ăn thịt người, điều này thật kinh khủng biết bao, cũng không biết chừng một vài giây nữa chúng tôi cũng có thể sẽ bị chúng ăn thịt!
“Là của tôi, của tôi, của tôi…” Tên ngốc họ.
Vương cứ luôn miệng thì thầm câu nói đó, tôi bò xuống giường, muốn lui về phía sau, thế nhưng mẹ tôi bắt lấy tôi, tôi không thể nào lùi về sau nữa, chỉ trơ mắt nhìn tên ngốc họ Vương bắt lấy mắt cá chân của mình, còn khẽ cười: “Của tôi…”
“Buông tôi ra” Tôi hét to.
Tiếng hét của tôi kích động đến con ma nữ kia, nó nhào về phía của tôi.
“Cứu mạng đi!” Bố mẹ tôi la lớn. Tôi theo bản năng nhắm chặt hai mắt đưa hai tay lên ôm đầu.
“Cô ấy là của tôi” Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị lướt qua tai tôi.
Ngay sau đó, tên ngốc họ Vương bay ra sau như một viên đạn, đập mạnh làm vỡ cửa sổ thủy tinh, cả người nằm trên đống thủy tinh, chân tay vẫn còn động đậy, máu chảy ra men theo từng mảnh thủy tinh.
Bỗng nhiên xuất hiện một lực kéo mạnh kéo tôi từ tủ quần áo đến bên giường, con mã nữ kia lập tức nhào cắn lên cánh tay của bố tôi, tôi kinh hãi đến phát ngất, cúi đầu nhìn xuống, eo tôi bị một cánh tay dài ôm chặt lấy, ngẩng đầu lên, tôi kích động đến nỗi muốn khóc: “Đồ quỷ lưu manh, anh cuối cùng cũng làm được một chuyện tốt rồi đấy”
Cái con ma năm ba lần mạo phạm tôi kia xuất hiện rồi, tôi chưa bao giờ mong chờ anh †a sẽ xuất hiện như bây giờ.
Anh ta hung dữ trừng mắt với tôi: “Nói nhiều quá, trèo cửa sổ ra ngoài, đi đến tầng thượng của tòa nhà Vương thị, ở đó có một két sắt, bên trong có một cái hộp, đem cái hộp đó đến tầng thượng của tòa nhà này và ở yên đó đợi tôi”
“Gái gì?” Tôi vẫn chưa kịp hoàn hồn trở lại, anh ta lại nói liên tục mấy câu nữa, tôi thực sự là nghe mà chẳng lọt được vào tai.
Con ma nữ quay phát đầu lại nhìn về phía chúng tôi: “Lãnh Mạch, anh muốn nhúng tay vào?”
Con ma nam kia tên Lãnh Mạch không hề trả lời câu hỏi của con ma nữ, chỉ phất tay một cái, một luồng gió lạnh thối tôi đến bên cạnh cửa sổ đã vỡ nát, anh ta nói với muốn giữ mạng, nhất định phải lấy được cái hộp đó mới có thể áp chế con nữ quỷ này, đi mau”
Con ma nữ đó gào thét lao về phía Lãnh Mạch, hai con quỷ đánh đấm lẫn nhau.
Mẹ tên ngốc họ Vương xông đến đẩy tôi ra, từ cửa sổ bị vỡ trèo ra ngoài, thế nhưng bàn tay bà ta vừa giơ ra, bỗng giống như bị điện giật phải rút trở lại, tôi chợt nghe một mùi cháy khét, cánh tay của mẹ tên ngốc họ Vương bị thiêu cháy chỉ còn một màu trắng xóa!
Một miếng bùa dán trên cửa sổ lúc này bỗng nhiên bốc cháy và rất nhanh đã cháy thành tro.
“Tay của tôi!” Mẹ tên ngốc họ Vương gào lên trong đau đớn rồi trượt ngã xuống đất.
Tôi bị dọa đến ngơ ngẩn.
“Còn không đi mau!” Tên quỷ lưu manh hét về phía tôi thêm lần nữa.
Tôi khóc không ra nước mắt: “Có lửa, không ra được”
“Trên người cô có hơi thở của tôi, lửa kia chỉ có thể làm hại đến người sống, không có tác dụng đến cô, mau lên” Lãnh Mạch nói.
Tôi chợt nhớ lại vệt máu anh ta ấn trên ngực tôi.
“Cầu xin con, mau cứu chúng ta đi, Đồng Đồng” Bố tôi lớn tiếng gọi tôi: “Kêu người bạn quỷ của con cứu chúng ta đi”
Chương 7 : Chuyến xe lúc nửa đêm
Tôi không hề có người bạn ma nào cải! Tôi cũng là bất đắc dĩ đấy có được hay không!
Thế nhưng trong lúc này tôi chỉ đành phải nghe lời của tên quỷ lưu manh kia thôi.
Tôi nhìn về phía cửa sổ bị vỡ, cơ thể của tên ngốc họ Vương đang nằm trên đó, máu đang men theo mép cửa sổ chảy xuống đất, tay chân hẳn ta vẫn còn động đậy tôi nhất định phải leo ra ngoài từ trên cơ thể của hẳn…
Tôi cố nuốt nước bọt, tình hình vô cùng cấp bách, con ma nữ kia thật sự rất là lợi hại, quỷ lưu manh đấu với cô ta đúng là không dễ dàng gì, tôi không cho phép mình tiếp tục nghĩ ngợi nữa, căn chặt răng, giữ chặt tim, lúc tôi nắm lên mép cửa sổ chuẩn bị leo ra ngoài, bỗng nhiên nghĩ đến việc mình vẫn chưa mặc.
đồ, vừa hay váy của tôi nằm dưới đất gần đó, tôi liền cầm váy lên mặc vào, nhảy qua cửa sổ, †ay của tên ngốc họ Vương nắm lấy chân tôi, tôi cố sức đá bay hẳn. So với hai con quỷ trong phòng, tên ngốc họ Vương thật sự là dễ đối phó hơn nhiều, tôi chẳng sợ hẳn ta mà đạp lên thân thể hẳn leo ra ngoài.
Tôi thực sự không hề bị thiêu đốt, tôi thật không hiểu, vì sao ông thầy phong thủy kia lại dán lá bùa này ở đây, còn dùng để thiêu đốt người sống nữa?
“Đồng Đồng cầu xin con, con nhất định phải kêu người bạn ma của con cứu chúng ta”
Tiếng hét của mẹ tôi từ trong căn phòng đó vọng đến sau lưng tôi, giọng cũng lạc hẳn đi Tôi dừng bước trên ban công nhưng không hề quay đầu lại, men theo tay vịn hình tròn của ban công leo xuống dưới.
Bố mẹ tôi quả thật là đánh giá tôi quá cao rồi, lúc trước tôi thiếu chút nữa đã bị tên quỷ lưu manh kia bóp chết, bây giờ còn mong anh ta cứu bọn họ nữa hay sao?
Tôi leo xuống đến sân vườn, quay đầu lại nhìn, nhìn xuyên qua cửa sổ của tầng một, người giúp việc vẫn đang làm việc của mình, đám người ngồi nói chuyện với nhau, người thì cười nói, vậy mà lại không biết được trên lầu đã xảy ra án mạng, xảy ra chuyện lớn như vậy mà cũng không nghe thấy gì, thực sự không biết rằng do những con ma trong phòng đã cách ly với thế giới bên ngoài, hay do chính ông thầy phong thủy kia đã bày trận pháp.
Tôi cứ luôn cảm thấy rằng chuyện xảy ra hôm nay vô cùng kỳ quái.
Đăng trước là đường lớn, nhưng bây giờ trong tay tôi lại chẳng có điện thoại cũng không có tiền, lúc này cũng đã là nửa đêm rồi, cách nhà họ Vương còn một con đường dài, tôi làm sao đi được?
Lúc này tôi chợt nhìn thấy một chiếc xe taxi đang lái về phía bên này, mặc kệ đi, tôi giơ tay lên vẫy, một ông lão mặt gầy trơ xương đang ngồi ở ghế trước, ông ta mặc một cái áo khoác quân đội phía Đông Bắc, hiện giờ đang là tháng sáu, nóng muốn chết đi được vậy mà còn mặc lắm như thế, hơn nữa nhìn cái áo kia bẩn vô cùng, mà ông lão này cũng rất kỳ lạ, đôi mắt thì nhỏ cái miệng thì lại thật to, đặc biệt là da mặt của ông ta, có rất nhiều đốm vàng, thật là khiến người ta khiếp sợ.
Ghế sau lại có một tên mập đang ngồi.
Tài xế hỏi tôi: “Muốn đi đâu?”
“Tòa nhà Vương thị”
“Vừa hay thuận đường, lên xe đi”
Tôi lướt nhìn người đàn ông ngồi phía sau, ánh mắt của hẳn ta vân không rời khỏi tôi, tôi liền đưa tay kéo chiếc áo lại, cắn răng và ngồi lên xe.
“Người đẹp, đã khuya vậy rồi còn phải đi làm sao? Tên mập cười hỏi tôi “Ừm” Tôi khẽ nhếch khóe môi, cố gắng ngồi nép sát vào cửa xe, nó không hề khóa, bất đắc dĩ quá tôi còn có thể đẩy cửa nhảy ra ngoài, nghĩ xong như vậy tôi mới cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Vừa mới từ chỗ chết trở về, bây giờ đối diện cũng chỉ là người bình thường, không cần phải lo lắng quá.
Chuyện xảy ra trong hai ngày qua giống như một giấc mộng, tôi thậm chí đã có lúc không phân biệt nổi đâu là thực đâu là mơ.
Ngoài cái váy đang mặc ra thì tôi không còn gì trên người nữa, gió thổi qua khiến cho cả người tôi lạnh buốt càng khiến cho tôi tỉnh táo hơn mà biết được đây không phải là một giấc mộng.
Không biết con ma này đến từ đâu? Tại Sao anh ta lại nói tôi là phụ nữ của anh ta? Rồi †ại sao anh ta lại cứu tôi còn bảo tôi đi lấy cái hộp gì đó? Còn nữa, bây giờ nghĩ lại, ông thầy phong thủy kia sao lại sắp xếp nhiều thứ đồ kỳ quái như thế, rốt cuộc ông ta có bản lĩnh đó hay không, nhưng tại sao ông ta lại gọi con ma nữ kia đến? Hơn nữa vì sao con ma nữ đó lại phản ứng với ông ta mạnh như vậy?
Một đống câu hỏi liên tiếp trong đầu, càng nghĩ càng loạn, càng nghĩ càng một, tôi dựa vào cửa kính xe, dây thần kinh căng như dây đàn cuối cùng cũng có thế thả lỏng được, thế nhưng bên cạnh có một tên mập đang nhìn tôi một cách đê tiện, tôi không chịu nổi nữa mà nhằm chặt đôi mắt cho tĩnh lại.
“Tôi thấy cô còn nhỏ tuổi như vậy đã phải đi làm rồi, còn đi giữa đêm khuya, không sợ gặp phải ông chú xấu xa nào sao?” Tên mập lại tiếp tục bắt chuyện.
Ha ha, không muốn để ý đến anh ta, quỷ cũng đã gặp đến ba con rồi, bây giờ còn sợ anh sao.
Ông lão ngồi ở ghế trước bỗng nhiên mở miệng, “Bác tài, dừng lại ở ngã rẽ phía trước một chút”
Tiếng nói của ông ta khàn khàn như bị mắc gì đó ở cổ, lại còn nhỏ như tiếng mèo.
kêu, tài xế hình như không hề nghe thấy gì, tên mập ngồi kế tôi cũng không lên tiếng giúp đỡ, tôi thấy ông lão đó cũng tội nghiệp, liền nói giúp ông ta một câu: “Bác tài, dừng ở ngã rẽ kia, ông lão này muốn xuống xe”
“Ông lão nào?”Tài xế mặt đầy nghi ngờ quay đầu lại nhìn tôi.
“Hả?” Tôi ngẩn ra, ông lão đang ngồi ghế trước lúc này quay đầu lại nhìn về phía tôi, lão.
cười để lộ ra hàm răng vàng bóng vô cùng u ám và đáng sợ.
Tim tôi bỗng đập mạnh.
Đúng vào lúc này, bên đường lại có người vẫy gọi taxi, người tài xế dừng xe lại, cô gái đó nói địa chỉ rồi mở cửa trước bước lên ngồi phịch lên người của ông lão kia.
Tôi bỗng rưng co người lại, tôi vốn đĩ không hề sợ ma, tuy rằng tên quỷ lưu manh đó rất đáng ghét, nhưng ít ra còn chút nhan sắc, nhìn qua cũng không đáng sợ, nhưng ông lão này… lại làm cho người ta không rét mà run.
Trong lòng tôi không ngừng tự nhắc nhở bản thân, vờ như không nghe thấy chuyện gì ‘Tên mập thấy tôi không thèm để ý đến hắn ta, hắn liền mất hứng thú và cầm điện thoại lên nghịch, cứ chơi cứ chơi và cứ chơi, “Người đẹp, add wechat đi”
Add cái đầu anh!
Lúc trước đã từng gặp qua mấy loại đàn ông thế này, hơn bốn mươi tuổi rồi, ở nhà có vợ có con, nhưng chỉ cần gặp cô gái nào khác là bắt đầu tán tỉnh, nói thẳng ra là luôn nghĩ phụ nữ trên đời ai cũng hám trai lắm vậy.
“Không có” Tôi buông một câu rồi không thèm để ý đến hắn nữa, tôi không sợ tên mập chết tiệt này, mà thứ tôi sợ chính là lão già kia cùng cô gái đó đang ngồi chồng lên nhau ở ghế trước.
Tên mập chết tiệt đó lại nói, “Sao lại không có wechat được, thêm vào nói chuyện đi, tôi cũng chẳng có ý gì khác mà”
“Tôi thật sự không có wechat, tôi đem nick của chồng tôi đưa cho anh, anh add anh ấy đi!”
Thế nhưng, lời vừa nói ra, tôi bỗng nhiên kinh sợ.
Tên mập chết tiệt đó vẫn còn đang cầm điện thoại chơi, còn lão già có khuôn mặt ghê rợn kia không biết tự bao giờ đã ngồi chồng lên chỗ của tên béo và nhìn tôi cười rùng rợn, hai khuôn mặt lồng vào nhau, trong nháy mắt cả người tôi tưởng chừng đã rơi vào hố băng lạnh giá.
Tiếng hét của tôi rất lớn, làm cho tài xế cùng cô gái ngồi ghế trước chú ý, cô ấy nhìn tên mập rồi nói, “Anh thật đáng ghét, ức hiếp con gái nhà người ta”
Mặt tên mập vô cùng lúng túng, xích ra một chút, giận dữ nói: ‘*ôi không phải muốn add wechat của cô thôi sao? Cô hét cái gì chứ!
Mẹ kiếp! Đi tán tỉnh người ta bây giờ lại còn lý sự!
Chương 8: Âm hồn không tan
Thực sự tôi không muốn tiếp tục làm ầm ï lên vì tên mập này, bởi tôi biết chắc răng hẳn không phải là người sờ chân tôi, nhưng lão già kia đang ngồi chồng lên tên mập lại đang nhe hàm răng vàng óng đầy ghê tởm ra cười với tôi, vẻ mặt hiện rõ rằng ông ta biết tôi đang nhìn thấy được ông ta.
Tôi chỉ đành tiếp tục giả vờ như không thấy, căng da đầu gào to vào mặt tên mập: “Anh sờ đùi tôi mà giờ anh còn lý sự sao? Lại còn măng tôi nữa? Anh xem xem anh bao nhiêu tuổi đầu rồi, còn ở đây tán tỉnh người khác, anh không thấy buồn nôn nhưng tôi thì thấy đó. Dừng xe! Tôi muốn xuống xe!”
Tên mập cũng bị chọc nổi giận: “Mày nói rõ ra cho ông mày! Ông mày sờ mó mày lúc nào hả? Nói không được ông xé rách miệng mày ra”
Tài xế cùng với cô gái ngồi ghế trước đều nói đỡ cho tôi, nói tên mập đó thế này thế kia, khuyên tôi bớt nói vài câu đừng nên kích động, taxi tối hôm đó rất khó gọi, tôi mà xuống xe rồi thì sẽ chẳng có xe nào qua nữa. Ôi tôi cũng không nghĩ đến việc sẽ xuống xe, nhưng trên xe này có con ma đó.
Trong lúc chúng tôi đang cãi nhau, lão già kia lại sán đến gần tôi và chu môi ra vẻ muốn hôn tôi, tôi rùng rợn! Ớn quá đi mất! Lúc trước tôi bị Lãnh Mạch trêu đùa, tuy rằng cảm thấy kinh sợ, nhưng nói thẳng ra, người ta tốt xấu gì cũng là anh chàng đẹp trai điên đảo trời đất, còn bây giờ một lão già như thế này mà lại muốn hôn tôi. Tôi buồn nôn đến nỗi khắp người nối da gà, vội vàng nói: “Dừng xe! Cho dù thế nào tôi cũng không đi nữa! Cho tôi xuống xel”
Tôi nép sát vào cửa xe, lão già đó trong phút chốc sán lại gần tôi hơn, nhìn thấy lão ta muốn hôn tôi lần nữa tôi chỉ có thể mở to miệng hét lên: “Dừng xe!”
Lão già kia bị tiếng hét của tôi làm giật mình, người tài xế thấy tôi thực sự muốn xuống xe, đành dừng xe ở bên đường rồi sau đó tôi nhanh như chớp mở cửa xe lao ra ngoài.
Chiếc taxi rời khỏi mang theo tiếng mắng chửi của tên mập kia, tôi thở hắt ra, tên mập đó muốn chửi thì chửi đi, dù sao cũng là do tôi đã đổ oan cho anh ta, còn đỡ hơn bị lão già kia bám lấy, hơn nữa làm ầm ï một trận khiến tài xế quên cả tiền xe, cũng coi như giải quyết được một vấn đề. Chỗ này cách tòa nhà Vương Thị không xa, tôi hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, thế nhưng ngay giây phút tôi ngẩng đầu lên, tôi chẳng thể nào bình tĩnh được nữat Lão già lúc nãy đứng cách chỗ tôi chừng hai ba mét và đang nhìn chăm chằm về phía tôi.
Tôi bị dọa đến nỗi tim như muốn vỡ ra, bây giờ không thể nào giả vờ không nhìn thấy ông ta được nữa, tôi co cắng chạy về hướng tòa nhà Vương Thị.
Tôi chẳng dám quay đầu lại nhìn, chạy một khoảng xa rồi mới dừng lại thở hổn hển, đột nhiên bên tay trái bị đụng nhẹ vào một cái, ngay tức khắc tôi cứng người lại, run bần bật liếc nhìn sang bên trái theo chút ánh sáng yếu ớt, là lão già mặc cái áo khoác quân đội đó!
Ôi mẹ ơi!
Nỗi sợ hãi khiến cho chân tôi mềm đi rồi ngồi xệp xuống đất, ánh đèn trên đầu leo lắt, lão già có khuôn mặt gầy trơ xương đang đứng dưới ngọn đèn và nhìn tôi cười toét miệng lộ ra hàng răng khấp khểnh không đều.
Ánh mắt ông ta vô cùng đê tiện, ngọn đèn đường cũng không chiếu rọi được hết thân hình của ông ta Thầy tướng số nói mạng của tôi năm nay.
sẽ gặp xui xẻo lớn, nếu muốn hóa giải, thì cần… Tôi lúc này tôi vô cùng muốn quay ngược thời gian, túm lấy ông già miệng qua đen kia đánh cho một trận, sau đó tự tát vào mặt mình một cái, tại sao lại không nghe ông thầy tướng số khốn khiếp ấy nói cho hết mà đã đạp bay sạp của người ta. Kiên nhẫn một chút nữa sẽ chết sao, sẽ chết sao!
Tôi không dám chậm trễ thêm nữa, cố nén lại nỗi sợ hãi rồi lôm cồm bò dậy, tiếp tục co cảng chạy.
Tôi không biết chạy đến tòa nhà Vương thị rồi có được cứu hay không, nhưng bây giờ tôi cũng không biết nên đi đâu, chỉ có thể làm theo lời của Lãnh Mạch dặn.
Tôi chạy một hơi đến tòa nhà Vương thị, may sao đèn phòng bảo vệ vẫn còn sáng, tôi mừng rỡ chạy đến gõ cửa: “Xin hỏi có ai không?”
Tôi không dám quay đầu lại nhìn, bởi tôi có cảm giác lão già đó vẫn đang đứng đăng sau lưng tôi.
Tôi thực sự rất muốn khóc, lúc trước bị Lãnh Mạch trêu đùa, hay gặp phải nữ quỷ kia tôi cũng không muốn khóc như bây giờ, thật đấy, bị một lão quỷ háo sắc bám theo không thoát được, cảm giác mệt mỏi này thật sự khiến cho người ta muốn gục ngã.
Lát sau cửa phòng bảo vệ bật mở, một người đàn ông còn đang lim dim ngáy ngủ đứng bên trong: “Cô tìm ai?”
“Là như thế này, tôi là người giúp việc của nhà họ Vương, giám đốc Vương làm rơi một món đồ ở công ty, nếu như tôi không được vào.
thì làm phiền anh đi lấy giúp tôi, ở tầng cao nhất ấy” Tôi bịa ra một câu chuyện vì nhìn dáng vẻ thì chắc chắn anh ta sẽ không đi lấy đồ giúp tôi, tôi cố ý nói như thế chính là vì muốn anh ta buông lỏng cảnh giác Quả nhiên anh ta nói:”Tâng thượng hả, vậy cô tự đi đi, đó là tăng nhà kho, cũng không có thứ gì quý giá, tôi cũng không cần giám sát cô, tôi đi lấy chìa khóa cho cô”
Đây không phải là chó ngáp phải ruồi hay sao?
Người bảo vệ liền đi lấy chìa khóa cho tôi.
Lúc này tôi đứng chờ ở cửa, trong phòng có đặt một tấm kính vừa hay phản chiếu ra bên ngoài, tôi muốn nhìn thử xem ông già đó còn đứng sau lưng tôi hay không, tôi nuốt nước.
bọt, lấy dũng khí nhìn vào gương phản chiếu, tôi đã chuẩn bị tâm lý để nhìn vào thứ sẽ xuất hiện trong gương, thế nhưng lại ngoài ý muốn, trong gương chỉ hiện lên bóng dáng của tôi, nhìn từ đó thấy sau lưng mình chẳng có thứ gì cả, còn tôi thì đầu tóc bù xù trong một cái váy mỏng manh. Vì không mặc đồ lót nên có chút lộ liễu, nhưng may thay do nửa đêm canh ba nên bảo vệ mới không quá chú ý đến tôi.
Ông lão quỷ háo sắc đó đi theo tôi cả đoạn đường đến đây sao lại biến mất rồi?
Không thể nào!
Lúc nhìn thấy lão quỷ đó trong lòng tôi đầy sợ hãi, bây giờ không nhìn thấy nữa còn đáng sợ hơn!
Giáo sư người nước ngoài dạy môn Huyền bí học của chúng tôi đã từng nói một câu: Trên đời này thứ gì đáng sợ nhất? Câu trả lời chính là: Những gì chưa biết.
Người bảo vệ đi lấy chìa khóa trở lại, đem chìa khóa đưa cho tôi còn quăng thêm cho tôi một cái đèn pin: “Cô lấy đồ xong thì không cần đến trả chìa khóa, mai hãy đến đi, tòa nhà đêm nay cúp điện, không có điện, cô cầm đèn pin đi”
Tôi gật đầu: “Cám ơn”
Thế nhưng tôi thực sự không muốn rời đi, đứng ở đó bất động, ít nhất ở đây còn có ánh đèn, có người sống.
Nhưng bảo vệ đẩy tôi ra ngoài và đóng cửa lại.
Lại một lần nữa tôi chìm vào bóng tối, trong bóng đêm có thứ gì đó đang cố gắng ngóc đầu dậy đợi tôi. Tôi không biết đó là gì, chỉ cảm thấy rất lạnh, tôi nằm chặt chìa khóa, từng bước từng bước đi đên tòa nhà làm việc.
Tòa nhà cao lớn sừng sững trong đêm tối trông có vẻ lãnh lẽo âm u, xuyên qua cửa sổ.
thủy tính bên ngoài, dường như thấy được từng thứ trong tòa nhà: Bàn ghế, ly nước, máy.
tính, bút, tài liệu, giấy giống như đang sống giơ nanh múa vuốt tạo thành từng cái bóng lướt qua vậy.
Tôi lắc lắc đầu, không cho phép mình nghĩ đến những chuyện đáng sợ đó, mở cửa đi vào bên trong, bởi vì tay run bần bật nên mở đến bốn năm lần cũng mở không xong, cuối cùng tôi hạ quyết tâm rồi mở cửa chính của tòa nhà, nó phát ra một tiếng ầm, trong không gian đêm tối tịch mịch nó càng trở nên chói tai, trái tim tôi theo đó mà đập thình thịch.
Tôi không biết khi bước vào tòa lầu này sẽ lại có chuyện gì xảy ra.
Nhưng tôi nhất định phải vào.
Tôi căn chặt răng, mở đèn pin và bước vào.
tòa nhà.
Lúc đèn pin sáng lên thì lão già biến mất lúc nãy lại đứng ngay trước ánh đèn của tôi.
Chương 9:
Tôi run lên bần bật, chiếc đèn pin rơi xuống đất làm ánh sáng chiếu lên một vệt dài trên mặt đất, trong phút chốc chiếu thẳng vào ông lão đó. Sau đó thì lại lập tức tắt đi, tôi lùi lại về sau mấy bước, ông ta mở miệng cười to: “Cô gái nhỏ này quả nhiên là nhìn thấy được ta, đã rất lâu rất lâu rồi không có ai nhìn thấy ta, ta vui quá đi, hưng phấn quá đi”
Giọng nói của ông ta khó nghe như bị thứ gì chặn lại ở cổ họng, trong không gian như thế này lại càng khiến người ta cảm thấy khiếp sợ. Tôi nép sát vào cửa không dám động đậy, tôi tin răng tôi chỉ cần vừa nhúc nhích thôi là ông ta sẽ xông đến đây, nói không chừng là ức hiếp tôi xong rồi ăn thịt tôi luôn.
Lão già bước từng bước đến chỗ tôi, tôi căng thẳng đến nỗi đến thở cũng không dám, tay vội sờ vào tay nắm cửa, muốn lợi dụng lúc ông ta không để ý mà chạy ra ngoài. Nhưng tôi quên rằng ông ta là ma, tôi còn chưa kịp.
kéo cửa thì ông ta đã lao về phía tôi cười lớn “Cô gái nhỏ hãy đi theo ta! Làm cho ta thỏa mãn ta sẽ thả cho cô đi!”
Tôi chỉ có thể mở to mắt nhìn ông ta vồ lấy ngực tôi, cổ họng tôi lúc này dường như không hét lên được tiếng nào, mấy bộ phim kinh dị đều là lừa đảo, khi con người ta sợ hãi đến cực điểm, đừng nói là hét, đến việc động đậy cũng không được!
Râm!
Bỗng dưng có một tiếng vang cực lớn, tôi trừng to mắt, nhìn thấy ông già đó từ trên người tôi bắn ra ngoài, đập liên tục vào mấy cái bàn làm việc, tôi không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng lão già đó gần như cũng đang không biết chuyện gì xảy ra. Ông ta nhìn vào ngực của tôi, sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi vô cùng khiếp sợ, vội vàng quỳ xuống trước mặt tôi: “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin cô tha cho tôi đi, lão quỷ tôi đây thực sự không biết cô là người mà đại nhân đã chọn, cầu xin cô đó, cô bỏ qua cho tôi đi, tôi có mắt mà không thấy thái sơn, tôi dập đầu lạy cô”
Vừa nói vừa vái lạy không ngừng, tuy rằng đây là một con ma, nhưng tôi vẫn cảm thấy dường như mặt đất cũng bị mấy cái dập đầu quá mạnh kia làm rung chuyển. Tôi ngẩn ra, cúi đầu nhìn xuống, thì ra lúc lão túm lấy ngực của tôi đã làm rớt chiếc khuy áo để lộ ngực ra ngoài, tôi vội vàng kéo váy lên che lấy cơ thể của mình, trong lòng thầm hỏi: “Ông ta có ý gì?
Ông nói người mà đại nhân đã chọn là sao?”
Lão già đó vẫn còn đang ra sức dập dầu: “Gầu xin cô tha cho tôi đi, cô ơi xin cô đó, sau này tôi không dám mạo phạm đến cô nữa đâu, ở trước mặt đại nhân cô hãy cầu xin đại nhân giúp tôi đi, nếu ngài ấy biết tôi có ý đồ bất chính với cô, tôi nhất định sẽ chết rất thảm đó, tôi chẳng qua là một con ma oan uổng, vì lưu luyến trần gian nên cứ quanh quẩn mãi không dứt, tôi chỉ là nhất thời bị ma đưa lối quỷ dẫn đường mới có ý nghĩ đi quấy rối cô, tôi không hề có ý hại người, thực sự không có đâu, xin cô tha cho tôi đi, cầu xin cô mà!”
Tuy rằng ông ta vừa khóc lóc vừa nói năng lộn xộn cả lên, nhưng tôi vẫn hiểu được đại khái, tôi thoáng nghĩ rồi hỏi ông ta: “Ông đang nói đến…dấu tay trên ngực của tôi?”
Lão quỷ đó gật đầu liên tục, nhìn cũng không dám nhìn tôi: “Đây là dấu tay đại nhân lưu lại, những loại tà ma ngoại đạo bình thường không thể nào tiếp cận cô được, cho dù người đó có công lực mạnh mẽ, thì dấu tay đó cũng có thể đỡ cho cô khỏi bị tốn thương.
Một oan hồn nhỏ bé như tôi, nếu như muốn làm hại đến cô nhất định sẽ hồn bay phách lạc, tôi lại không có cái gan ấy, xin cô hãy tha cho tôi đi!”
Lời của ông ta cũng gần giống như tôi dự đoán, chính là do dấu tay Lãnh Mạch lưu lại trên ngực tôi, vậy anh ta rốt cuộc là… “Ông nói cái vị đại nhân đó, là ai vậy?”
“Là Minh giới *.“ Lão quỷ buột miệng nói, nhưng sau đó đột nhiên dừng lại, sắc mặt khiếp sợ: “Tôi không dám nói, tôi không dám nói đâu, cô gái à xin cô tha cho tôi đi, danh hiệu của vị đại nhân kia không phải là loại ma quỷ nhỏ bé như tôi có thế nhắc đến, tôi không dám, tôi không dám đến
*Minh giới: âm phủ Minh giới? Nhìn dáng vẻ thì chắc thân phận tên quỷ lưu manh Lãnh Mạch kia cũng không nhỏ, nếu không thì lão già cũng không sợ tôi muốn chết như vậy, tôi thấy ông ta thực sự không dám tiếp tục làm hại tôi liền đi qua nhặt đèn pin lên: “Tôi còn có việc phải làm, ông đừng đi theo tôi”
“Phu nhân, cô muốn đi lên tầng thượng sao?” Lão quỷ đó bay đến bên cạnh tôi.
“Sao ông biết?” Tôi kinh ngạc: “Còn nữa, tôi không phải phu nhân gì cải”
“Vậy..tôi nên gọi cô là gì?” Lão quỷ run lẩy bẩy hỏi tôi.
“Tôi họ Đồng” Sao tôi lại đi so đo việc này với một con ma cơ chứ. Vậy sau này… tôi gọi cô là cô Đồng có được không?
Tôi không muốn nói chuyện với ông ta và lần theo ánh sáng yếu ớt của đèn pin tìm thang máy.
Lão quỷ bay lại đến trước mặt tôi: “Cô Đồng, thang máy ở bên này”
Tôi đi qua đó, lão quỷ đặc biệt ân cân ấn thang máy cho tôi, tôi có chút buồn cười, lại cười không ra tiếng. Bước vào thang máy, ông †a cũng đi vào theo, ấn lên tầng trên cùng: “Sỡ dĩ tôi biết cô đi lên tầng thượng là do trên tầng.
cao nhất của toà nhà này có một cái hộp, bên trong có phong ấn của một con ác ma đã chạy ra ngoài. Tôi nghĩ chắc đại nhân muốn cô đi lấy cái hộp đấy để đựng con ác ma đó vào”
“Ông làm sao biết con ác ma đó chạy ra ngoài?” Tôi vô cùng kinh ngạc hỏi ông ta.
Lão quỷ già cung kính nói với tôi: “Trên đời này ác ma không có nhiều, chỉ cần ác ma xuất hiện, những con ma cách mấy ngàn cây số xung quanh đó đều có thể cảm nhận được hơi thở của nó. Ác ma sẽ ăn thịt người, sẽ hút hết linh hồn. Một oan hồn bé nhỏ như tôi, vốn dĩ đấu không lại với ác ma, chỉ có thể trốn đi thôi.
Hôm nay tôi muốn đi nhờ chiếc taxi kia ra ngoài tránh nạn. Kết quả là gặp phải cô, tôi liền bị ma quỷ dẫn lối… đều là lỗi của tôi, là lỗi của tôi!”
Lão quỷ vừa nói vừa vả bôn bốp lên mặt, tôi nghỉ ngờ ngất lời anh 1a: “Cái hộp đó là thứ gì?”
“Cái hộp đó là di vật của đời nhà Minh, còn cụ thể con ác ma đó đến từ đâu thì tôi không biết, tôi chỉ biết thời đó con ác ma ấy bị một đạo sĩ phong ấn nhốt vào cái hộp, vứt vào rừng sâu núi thảm, mấy năm trước bị đội khảo cổ tìm thấy đem về bán đấu giá ở chợ đen, được nhà họ Vương ra giá cao mua về. Sau đó con trai nhà họ Vương không cẩn thận nhỏ máu lên cái hộp đó, phong ấn của cái hộp được mở, con ác ma đó chạy ra ngoài ám vào con trai nhà họ Vương, bị ác ma nhập thì không bị ngốc cũng bị điên, vài năm sau cũng chết đi”
Thì ra là thế, tôi không quen không biết nhà họ Vương, chỉ là năm tôi mười tám tuổi ,bố mẹ giới thiệu tôi cho gia đình họ. Tôi vừa nhìn liền hiểu ngay con trai nhà họ Vương là một tên ngốc, hơn nữa nghe nói trước đó hẳn không hề bị như thế.
Tôi lại hỏi lão quỷ: “Đó là chuyện của nhà họ Vương, sao lại lôi tôi vào cơ chứ?”
Lão quỷ khép nép lén nhìn tôi rồi vội cúi đầu: “Cô sinh vào ngày âm, tháng âm, năm âm, về bát tự* người xưa có nói, cô có thể khắc chế được con ác quỷ đó, người nhà họ.
Vương tin theo lời ông thầy phong thủy kia muốn hai người kết hôn, như vậy con ác quỷ sẽ bám theo cô. Khi cô chết đi ác quỷ kia cũng sẽ chết, không liên lụy gì đến nhà họ Vương”
*Bát tự = bát quái (Một ký hiệu mang ý nghĩa tượng trưng ở thời Cố đại. Gồm 8 quẻ: Càn, Khôn, Khảm, Ly, Chấn, Cấn, Tốn, Đoài. Sử dụng 1 vạch ngang – để đại diện cho mặt trời, 2 vạch ~ tượng trưng cho mặt trăng. Dùng 3 ký hiệu hai loại vạch trên tổ hợp thành 8 nhóm, gọi là bát quái. Mỗi quái tượng trưng cho 1 sự vật nhất định. Bát quái lại phối hợp nhau tạo thành 64 quái, dùng tượng trưng cho các loại hiện tượng tự nhiên và hiện tượng nhân gian. Về sau dùng để chiêm bốc, toán.
Khắc chị ác quỷ là cái quái gì! Mẹ kiếp, tại sao người nhà họ Vương lại đáng ghê tởm như vậy! Nói cái gì mà kết duyên âm xong sẽ thả ra, bọn họ chắc chắn biết được, kết duyên âm xong con ác ma ấy sẽ ám vào tôi, tôi sẽ phải chết, chết rồi mà còn bị lợi dụng đến tận cùng! Tức chết đi được!
“Vậy còn ông thầy phong thủy kia thì sao?”
Sắp đến tầng thượng, tôi hỏi lão quỷ.