“Hồng Hồng!”
Tình huống nghìn cân treo sợi tóc, đầu của con chó cương thi ngay trên đầu tôi, nước miếng của nó cũng sắp rớt lên mặt. Tôi nghiêng người hét lên, Hồng›Hồng đáp một tiếng rồi lao ra khỏi cơ thể tôi, đẩy con chó đó ra. Lợi dụng cơ đội đó, tôi chém đứt tay con quỷ đang nắm lấy mắt cá chân mình, nhảy ngược về sau.: Con chó cương thi bị sức mạnh của Hồng Hồng đụng vào trên tường tru lên một tiếng. Nó nổi giận thở phì phì rồi laø vệ phía Hồng Hồng.
Tôi không chần chờ nữa giơ tay phải về sau cổ rút xương cột sống ra. Nó biến thành một cây chiến kích, tôi thuận tay nénftới chỗ Hồng Hồng: “Hồng Hồng!” ` Hồng Hồng nhảy lên không, chuẩn xác mà tiếp được cây kích, lật tay vung về phía con chó.
Con cho B{ đánh trúng mắt, áu một tiếng ngã xuống đất.
Tôi xác nhận Hồng Hồng đã an toàn mới xoay người đối phó với đàn quỷ, do tôi và Hồng Hồng tách ra nên không thể sử dụng làn sóng âm. Ngoài kiếm Trả Thi có thể biến ngắn biến dài ra thì không còn gì khác nữa. Đàn quỷ xông đến rất mãnh liệt, rồi lại tản ra nên kiếm Trảm Thi không thể chém hết được. Vạt áo sau lưng của tôi bị quỷ)nắm lấy, một bên chân cũng bị ôm chặt, có vài coff-quỷ cùng nhàơ lên người tôi, đè tôi xuống. Bốn đón quỷ đang đè fôi suýt chút nữa cắn lên cổ tôi: ; “Đồng Đồng!” Hống Hồng quay lặi, vung kích đánh bay mấy con quỷ đề trên người tôi, cố gắng kéo tôi dậy.: Nhưng thuật triệu hồi của Đồng Họa thật sự rất phiền phức, theo như lời nói của Hồng Hồng thì chỉ cần là nơi có cô hồn dã quỷ thì sẽ không có cách nào ngăn được cái thuật đó, huống chỉ lại là trong một thành phố lớn, mấ/răm năm qua cô hồn dã quỷ tụ tập đông đảo, căn bản giết không hết!
Đám quỷ đó ỷ số lượng đông, tôi và Hồng Hồng tựa lưng vào nhau chém tới tê tay nhưng chúng vẫn không thấy giảm bớt. Cứ tiếp tục như thế thì hoàn toàn.không có cách nào giải quyết vấn đề. Lại có thêfq#.một con chó khác tấn công chúng tôi, tình hình lập tức trở nên bế tắc, sức lực của tôi và Hồng Hỗng đang không ngừng giảm xuống.) “Đồng Đồng, mau nghĩ cách đi!” Hồng Hồng bảo tôi. — ‘ ⁄ Tôi cũng không có cách nàó›„ Đúng rồi!
Huyết Tà Thuật!
Tôi nhớ bên trong.Huyết Tà Thuật có một chiêu là nhỏ máu lên thân kiếm để máu biến thành từng viên đạn nhỏ.rồi cầm kiếm xoay tròn lên là có thể hình thành đồn tản đạn ra xung quanh. Lúc ấy, bởi vì nhắc đến kiếm nên tôi mới nhìn, nó là một chiêu quần ẩuƒ Sức mạnh thì được quyết định bởi mức độ khống chế máu của người tu luyện.
Tôi còn chưa bắt đầu học khống €hế máu của mình nữa, kệ đi, cứ dùng đại vậy!
“Hồng Hồng, lát nữa cô nghe tôi, tôi gọi một cái là cô đưay trở về trong cơ thể tôi nhé.” Tôi dựa vào Hồng Hồng nói.
“Được!” Hồng Hồng đáp.
Tôi cắn rách đầu ngón tay, nhỏ máu lên kiếm Trảm Thi, máu`nhanh chóng nhuộm đầy thân kiếm rồi nhỏ xuống mũi kiếm, cùng lúc đó, đàn quỷ cũng nhào tới.
Chính†à lúc này! – “Hồng Hồng trở về!” Tôi Hét lên.
Hồng Hồnglập tức trở lại tfong cơ thể tôi, cây kích rớt xuống đất, tôi thét lễf† với kiếm Trảm Thi: “Xoay!” “
Kiếm Trảm Thi nhanh chóng xoaý tròn, tôi ném nó lên không, máu trên thân kiếm bởi vì tốc độ xoay tròn cực nhanh dận đến xuất hiện lực ly tâm khiến cho những giọt qáu bắn ra xung quanh.
Máu của tôi có thể đâm xuýển mọi thứ, đương nhiên bao gồm hồn quỷ. Chiệu này đúng thật là lợi hại, những giọt máu vừa ñhỏ vừa nhiều lập tức giết chết một mảng lớn hồn quỷ.
Chỉ là bởi vì tôi còn chưa bắt đầu tu luyện Huyết Tà Thuật Rên sức khống chế chưa được thành thạo, vì thế chưa diệt hết được tất cả oan hồn †rong một chiếu.
Có điều, vậy cũng đủ rồi. Hồng Hồng lại bay ra khỏi cơ thể tôi, ñói: “Cô giải quyết con chó kia, tôi đi bắt con mụ dừng thuật triệu hồi quỷ!”
“Con chó đó giải qúyết như thế nào?” Hồng Hồng vậy mà lại giao mộfxấn đề khó khăn như thế cho tôït “Chẳng phải là cô biết dùở kiếm Trảm Thị sao?” Hồng Hồng nghiêng đầu fihìn tôi.
“Tôi chỉ biết biển nó lớn nhỏ lến,thôi! Làm sao mà đối phó với cđọn chó kia được!”
“Cô đần quá đi, lẽ ñào cô không biết kiếm Trảm Thi có khẩu lệnh à?”
Sau khi nói xong, chính Iồng Hồng cũng ngẩn người.
Tôi nhìn cô ấy nói: ‘Làm saó.cô biết kiếm Trảm Thi có khẩu lệnh?”
Hồng Hồng há miệng, ngơ ngác Tiói: “Tôi cũng không biết, tôi chỉ tự dưng bật thốt ra thôi.”
Thật kỳ lạ, tại sao Hồng Hồng không chỉ rành rõi về#rận pháp mà còn hiểu biết kiếm Trảm Thi củanhà họ Tống nữa?
Người rànHtrận pháp hẳn là người nhà họ Tống, mà Hồng Hồng…
“Cứ kệ đã, cô ñói cho tôi biết khẩu lệnh là gì và cách sử dụng kiếm;Trảm Thi đi?” Tôi muốn lợi dụng khi đàn quỷ cõn chưa ra giải quyết con chó kia, rồi lại xử Đồng Hộa sau.
Hồng Hồng sửng sốt một lúc rồi lắc đầu nói: “Tôi cũng khống biết…” › “Vậy cô còn fiói có khẩu lệnhỊ”
“Tôi cũng khôn§biết tại sao mì8h biết sẽ có khẩu lệnh… Hầy, hay†1à cô thử đọc một câu lung tung gì đó xem như nàø!” Hồng Hồng không kiên nhãn nói.
Cái gì mà thử đọc một 6©ầu lung tung chứ trời! y “Ồ đúng rồi, cô đọc như nà ởi.’ Hồng Hồng thật sự đọc ra một câu nghe chả hiểu gì.
Ául Con chỏ kia tru lên một tiếng đỉnh tai nhức óc thế như chẻ tre vọt về phía chúng tôi, Hồng Hồng sốt ruột ftói: “Đọc nhanh lên!”
Chơi luôn!
Tôi nhìn về kiếm,Trảm Thi đọc: “9% # $!”
Thân kiếm bỗng pát ra ánh sáng chói mắt, đàn quỷ đang xông lên đẳng sau đụng phải ánh sáng thì tðằn bộ đều biến thành bột phấn. Ánh sáng mở rộng.ra bao phủ cả:đàn quỷ!
Cái câu chấ:có ý nghĩa gì kía lợi hại như thế à! Rốt cuộc là Hỡng Hồng đoán đúng hay là có cái gì khác? ộ Con chó cương thÈbị ánh sáng đánh bay ngược ra sau, Hồng Hồng nhảy lên không, tôi ném kiếm Trảm Thi cho éô.ấy, Hồng Hồng nhận lấy nó. Con chó kia cũng vừa bị đánh sâu vào trong đất, lộ cái bụng ra, Hồnđ:Hồng bay trên không, giơ kiếm lên, cắm mạnh.vào bụng nó.
Ánh sáng lại điên cuồng tràn ra, on chó kia bị nổ thành một đống thịt nát, sau đó’biến mất.
Đồng Họa bị ánh sáng chói mắt không mở mắt ra được nên không vẽ trận pháp nữa. Kể cũng kỳ lá; ánh sáng chói mắt như thế mà tôi lại không bị gì. Tôi nhặt cây kích lên gắn về sống lưng mình, nó biến lại trở thành xương sống của tôi rồi tôi bước từng bước về phía Đồng Họa.
Hồng Hồng cấm kiếm Trảm Thì trên tay kề lên cổ Đồng Họa.
Đồng Họa ngã ngỗí trên mặt đất, mặt mày hoảng sợ nói: “Chị, chị, chị›.. Đồng Đồng, rốt cuộc thì cổà thứ quái vật gìvậy!”
“Tôi còn muốn hỏi cô, rốt đuộc cô đã làm gì mà lại dùng được thuật triệu hôïquỷ, cô học nó từ đâu? Còn nữa, Sao cô có thể tiến vào thế giới này? Lẽ nào cô cũng nhìn thấy quỷ7“Tôi có rất nhiều thắc mắc.: “Tôi nhìn thấy quỷ á?’Ha ha ha, đương nhiên là tôi không nhìn thấy rồi!” Đồng Họa đã từ bỏ chống cự, trong mắt tràn ngập nỗi oán hận, nói: “Lúc chị hại cha mẹ tôi thành fihư vậy, tôi đã biết điều chị nói với tôi từ trước là sử†hật, trên thế giới này thật sự có quỷ. Chị có thể nhìn thấy quỷ, chị chính là quái vật! Từ ngày đó, tốf đã thề rằng, tôi muốn tiến vào thế giới của chị, tôi muốn gậy ông đập lưng ông! Tôi muốn làm cho quỷ giết chết chị!”
Gậy ông đập lưng ông? Ha.
“Sau đó? Nói tiếp đi” Tôi lười cãi cọ với cô ta. ¿ “Sau đó… Sau đó tôi gặp Tôn Xảo Xảo, rồi gặp đàn anh Tôn ViễñPhàm. Anh ấy rất đẹp trai, lần đầu tiên tôi nhìn thấy-anh ấy đã thích anh.
Vất cả lắnw?mới có can đảm tỏ tình, nhưng người trong lòng ánh ấy không ngờ lại là chị!”