Mục lục
Vợ của vua địa ngục -Chồng ma của em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Si Mị đánh tôi no đòn một trận, tôi nói ước nguyện của tôi là hòa bình thế giới chẳng lẽ vẫn sai.



“Ngắm cầu vồng xong rồi, đi thôi” Đánh xong anh ta lại nhéo mặt tôi, tôi sưng mặt đẩy anh ta ra, anh ta nhỏ giọng cười, nắm tay tôi cong người rời khỏi.



Tôi quay đầu nhìn lần cuối.



Tôi hoàn toàn không ngờ Lãnh Mạch cũng sẽ đúng lúc này quay đầu, ánh mắt anh đối mặt tôi, tôi có thể xác định anh nhìn thấy tôi.



Nhưng chỉ một cái liếc mắt mà thôi, anh lại vô cảm dời ánh mắt, Minh Vương đang nói gì đó với anh, anh khom người nghe.



Tôi hoài nghi Lãnh Mạch vốn chính là biết chúng tôi theo tới, chỉ là vướng phải Minh Vương, cho nên mới luôn không biểu hiện gì cả.



Rời khỏi bên vách núi, tôi khẽ bất giác né tránh Sỉ Mị năm tay tôi, lấy bản đồ ra xem, Sỉ Mị đứng bên cạnh tôi quan sát bốn phía, tâm trạng trông không tệ, còn nhỏ giọng hát mấy câu, anh ta đúng là đủ thời thượng, bài hát “một lần là được” này vậy mà anh ta cũng từng nghe.



Tôi xác nhận phương hướng Tiêu Thất Tùng Lâm, trong đầu không tự chủ được lại nghĩ tới cái nhìn vừa rồi của Lãnh Mạch, anh khẳng định nhìn thấy Si Mị nắm tay tôi, nếu không cái nhìn trong đáy mắt kia sẽ không tức giận mãnh liệt như vậy, dần dần nhớ lại chỉ tiết chúng tôi đi theo tới, tôi không khỏi càng ngày càng hoài nghi Lãnh Mạch nhất định động tay động chân trong đó, nếu không trong suối nước nóng cho dù suối nước nóng sẽ sinh ra tác dụng hạn chế với Minh Vương, nhưng tôi và Si Mị híp mắt tức giận phân nộ nhìn chăm chăm cô ta, cô sẽ không cảm giác được? Còn có lúc xe cáp đáp xuống, tôi gọi lớn tiếng như vậy, Minh Vương điếc sao? Tại sao lại không nghe được?



“Em xem bản đồ cần gì xem lâu như vậy?” Si Mị ngăn cản tôi đi vào cõi thần tiên.



Tôi bừng tỉnh nhìn về phía anh ta: “Si Mi, tôi hoài nghi Lãnh Mạch cố ý giúp chúng ta ngăn cản Minh Vương, thật ra hẳn là tất cả mọi chuyện anh ấy đều biết, bao gồm lúc chúng ta một đường sống chết ở dưới đáy xe cáp”



“Nếu anh ta biết, anh ta sẽ không tới cứu sao?



Là đối phó Minh Vương quan trọng hay tính mạng của em quan trọng?” Si Mị hừ lạnh, nhưng nhìn ánh mắt của Sỉ Mị, tôi liền biết Si Mị có lẽ cũng đã sớm đoán ra được.



“Tình huống đó lúc ấy chúng ta chỉ nghĩ rơi xuống từ nơi cao như vậy thì tám phân cũng không sống nổi, nhưng đó là tám phần đấy, không chừng sẽ gặp phải cái gì có cách để sống sót, bây giờ suy nghĩ một chút, nếu như khi đó Lãnh Mạch tới cứu, chúng ta bị Minh Vương phát hiện, vậy thì trăm phần trăm anh ấy phải chết không nghỉ ngờ, So sánh hai chuyện, tôi nghĩ nếu như tôi là Lãnh Mạch, cũng chỉ có thể đánh cược chuyện này” Tôi nói.



Sỉ Mị không vui: “Đồ ngốc, từ khi nào em lại thay Lãnh Mạch nói chuyện như vậy, có phải em muốn tẩy trắng cho anh ta không, có phải bây giờ em lại trông ngóng anh ta yêu em lần nữa?”



“Si Mị, anh nói lung tung cái gì đó.” Tôi cũng có hơi buồn bực: “Làm người tốt xấu phải để ý thực tế chứ, Lãnh Mạch anh ta là cặn bã, từng phụ lòng tin tưởng của chúng ta, nhưng bây giờ lời tôi nói đều là thật, sự thật khách quan, cũng không phải chính tôi nghĩ, anh phát cáu cái gì, không hiểu nổi”



“Ông đây chính là khó chịu em nâng cái thăng đàn ông đáng chết đó” Si Mị kéo cánh tay tôi, lớn tiếng rống lên bền tai tôi.



Tôi hất anh ta ra: “Tôi thật sự không còn lời nào để nói với đám đàn ông các anh, lúc không giảng được đạo lý còn khó thuyết phục hơn phụ nữ”



“Em tin ông đây đánh em không?” Anh ta nói xong giơ tay lên làm bộ muốn đánh tôi.



Tôi giương mặt: “Anh đánh xem” .



||||| Truyện đề cử: |||||



Anh ta bị tôi chọc tức mà mắc nghẹn, tay dừng nửa ngày giữa không trung, cuối cùng anh ta bỏ tay xuống, lại tới kéo tay tôi: “Đồ ngốc, không cho “Bệnh xà tinh, ai rảnh không có chuyện gì mà cãi với anh” Đừng nói anh ta muốn đánh tôi, tôi càng muốn đánh anh ta hơn, tôi hất anh ta ra, nhanh chân đi về phía trước: “Không muốn để ý đến anh”



Bởi vì đang nổi nóng, tôi chỉ lo đi lên phía trước, ai ngờ chân giãm xuống bãi cỏ thì đột nhiên biến mất.



“AI” Tôi kêu lên một tiếng, té xuống phía trước.



“Đồ ngốc” Si Mị nhào lên phía sau.



Tôi và Si Mị cuộn thành một đoàn, thuận theo sườn núi đá lăn xuống, nửa đường rùa xanh biến thành mai rùa lớn, bao bọc tôi và Sỉ Mị trong mai rùa, mai rùa lớn có tác dụng giảm xóc, nhưng vách núi nhỏ này vừa dốc vừa dựng đứng, lăn một hồi lâu mới rốt cuộc ngừng lại.



Mai rùa tách ta từ xung quanh cơ thể chúng tôi, rùa xanh biến lại hình người: “Cô Đồng, cô không sao chứ?”



Sỉ Mị vò đầu kéo tôi ngồi dậy từ dưới đất: “Bây giờ tôi cuối cùng hiểu rõ, Đồ ngốc, mẹ nó em chính là tai tỉnh, đen đủi, đang đi êm đẹp, loại chuyện đạp hụt vách núi cũng chỉ xảy ra trên người em thôi”



Tôi khoanh tay cùi chỏ hít hà, không muốn đấu võ mồm với Si Mị, nhìn chỗ cánh tay, cùi chỏ té ngã trầy chút da, nhưng vẫn tốt, nhưng vết thương trên lưng không tốt lắm, hơn nữa quần áo tôi bây giờ vẫn ẩm ướt, máu từ vết thương trên lưng thấm ra khỏi quần áo.



“Cô Đồng, cô thay quần áo trước đi, nếu không vết thương sẽ sinh mủ” Rùa xanh ngồi xổm xuống xem vết thương của tôi.



Si Mị đẩy rùa xanh ra, bảo vệ tôi trong ngực, nhìn chằm chằm rùa xanh: “Ông là cái gì?”



“Ông ta là bạn tôi, có thể giúp tôi chữa vết thương” Tôi đơn giản nói chuyện suối nước nóng một chút, lúc này Si Mị mới buông ra, tôi kéo quân áo lên, lộ ra bụng dưới bình thường, để rùa xanh xem vết thương.



Rùa xanh nhẹ nhàng tháo băng vải đã thẩm thấu hoàn toàn nước và máu, tôi nhẫn nhịn tiếng hít hà, vết thương trước đó được băng bó tốt có hơi toét ra, rùa xanh hiểu y thuật, xoa chút bi đất màu xanh trên người anh ta thoa lên người tôi, tôi cảm thấy lành lạnh từ vết thương, vết thương nhanh chóng kết vảy, máu cũng ngừng lại, từ sau khi tôi ăn bi đất giải độc của rùa xanh, bây giờ tôi không hề chê bi đất này nữa, ngược lại cảm thấy bi đất này chính là thuốc thần.



“Si Mi, giúp tôi lấy túi xuống, trong túi có quần áo” Tôi quay đầu gọi Si Mị, lại nhìn thấy anh ta chăm chú nhìn bụng dưới và cái rốn lộ ra ngoài của tôi, ánh mắt phun lửa, nơi hầu kết không ngừng rung động, đang nuốt nước miếng.



Mẹ nó, lại phát tình.



“§i Mị” Tôi hét to lân nữa gọi anh ta.



Anh ta còn bừng tỉnh ra vẻ không sao, có chút ngây ngốc thuận tay lấy túi đeo lưng của tôi bên cạnh qua, tôi im lặng muốn chết, lấy một bộ quân áo sạch sẽ bên trong ra, ném túi lên người anh ta: “Si Mị, đồn lưu manh này, vẫn chưa nhìn đủ phải không?”



Si Mị cẩn thận ôm túi của tôi: “Không nhìn đủ, Đồ ngốc, không bằng chúng ta dã chiến đi”



“Cút” Tôi tức giận đá một phát vào ngực anh ta, đi ra phía sau cái cây thay đồ.



Sĩ Mị cất tiếng cười to phía sau.



Tôi bỗng nhiên càng nhớ Tống Tử Thanh, mặc dù lúc anh ấy bên cạnh thường xuyên mắng tôi làm bừa, nhưng ít ra anh ấy sẽ không như Sỉ Mị và Lãnh Mạch kia, ánh mắt không hề kiêng ky mà phun lửa với tôi, sẽ không bày trò thô tục, càng sẽ không tùy tiện động tay động chân với tôi, thậm chí còn cưỡng hôn tôi.



Tống Tử Thanh… Tôi lập tức tới ngay, nhưng anh tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì đấy.



Tôi thay quần áo phí sau cái cây, nghe bên ngoài rùa xanh nói với Sỉ Mi: “Trên người anh có một sức mạnh rất tà ác, nhưng mùi này tôi rất quen thuộc, anh là ai?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK