Lãnh Mạch đã không vui vẻ nữa.
Cái lạnh băng dưới không độ lập tức khiến hội trường bỗng trở nên im ăng, tất cả mọi người ai cũng biết Minh Vương đang tức giận, không dám nói lời nào.
Mộc Nhan đứng ở giữa sân không động đậy.
Ánh mắt này của cô ta cùng ánh mắt khi gặp tôi trong phòng nghỉ giống nhau như đúc, quật cường, kiên định, mang theo sự cố chấp của tuổi trẻ ngông cuồng.
Trăm năm trước khi năng lực của tôi còn rất yếu ớt, không phải cũng giống cô ta, dùng ánh mắt như vậy đối mặt với lạc nhu hay sao?
“Lãnh Mạch” Tôi giữ chặt Lãnh Mạch đang säp tức giận Lãnh Mạch nhìn vê phía tôi.
Tôi läc đâu: “Việc này anh đừng quan quản, để em đến giải quyết”
Lãnh Mạch nheo mät: “Người con gái của anh không thể nào để loại bề dưới vô danh kia sỉ nhục được.”
Tôi cười rộ lên: “Đương nhiên em biết, nhưng đây.
chỉ là chuyện nhỏ, anh tin tưởng em, để tự em xử lý.
Mượn chuyện này vừa hay có thể nhân tiện chứng minh với những người khác năng lực của em so với trước kia rốt cuộc là như thế nào”
Khoảng thời này, ngoài những người chúng tôi rất quen thuộc ra, các đàn em trẻ tuổi cũng giống như Mộc Nhan, đều mang thái độ hoài nghi với chuyện tôi đã trở lại và tôi của quá khứ. Tôi không phải không biết đã có không ít người người đều lén lút nói tôi là một kẻ vô dụng, chẳng qua Minh Vương e ngại tôi có quan hệ tốt với thân thú nên mới ở bên tôi, tôi không xứng với Minh Vương, tôi chỉ đang níu kéo Minh Vương, đủ các loại chuyện tâm phào sau lưng.
Vậy thì hôm nay hãy bịt những cái miệng nói vớ vẩn của đám người này lại.
Lãnh Mạch khế nhíu mày: “Em vừa mới khôi phục trí nhớ, huống hồ tối hôm qua chúng ta còn lăn lộn trên giường mãi tới tận khuya, em có sức không?”
Mặt tôi đỏ bừng, trừng mắt nhìn Lãnh Mạch: “Anh đừng có coi thường em được không hả! Không được nói lung tung trước mặt người khác!”
Tống Tử Thanh và Si Mị cũng rất không yên tâm.
Tôi đã đứng lên: “Yên tâm đi, mọi người cứ xem là được rồi.”
Sau khi nói xong, tôi theo khán phòng đi xuống, không chọn cách bay vào sân thi đấu mà là đi xuống cầu thang từng bước từng bước một, đi qua trước mắt những người đang xem, qua tư pháp các, bước vào sân thi đấu.
“Mẹ!” Lãnh Dục chạy qua đây: “Kiếm Siêu thần cho.
mẹ này”
“Không cần” Tôi giơ tay ý bảo ngừng lại.
Thăng bé còn muốn nói gì đó, tôi đã đi đến phía Mộc Nhan.
Mộc Nhan đứng lên đầy cảnh giác.
Tôi đi đến đối mặt Mộc Nhan, nhìn cô ta: “Trắm năm trước tôi và cô giống nhau, tưởng răng năng lực của bản thân đã đủ lớn mạnh, nói lời ngông cuồng tự đại. Đến khi suýt chút nữa phải trả giá băng cả sinh mạng mới biết cái gì gọi là trời cao đất rộng”
“Vậy thì, cũng mời Minh Vương phi cô dạy dô tôi.”
Mộc Nhan nói.
Cánh môi tôi hơi nhếch lên: “Dù sao tôi cũng xem như là bề trên của cô, nếu như sử dụng toàn lực, cô thua rồi thì người khác sẽ nói tôi ỷ lớn bắt nạt nhỏ, tôi thăng cũng không khiến mọi người bội phục. Như vậy.
đi, tôi không dùng vũ khí chiến đấu, lại càng không dùng quý thần trong thân thể, để cho cô nửa cánh tay, tám phần năng lực, nếu như cô có thể chạm vào một góc quần áo của tôi cũng coi như là cô thăng cuộc.”
Người trên khán phòng đều nhỏ giọng kinh ngạc.
“Như vậy e là không ổn lắm. Nếu như tôi thẳng rồi người khác không nói tôi thân phận thấp lại mạo phạm bề trên sao?” Mộc Nhan nói.