Nhưng hiện tại đã có Lãnh Mạch, tôi cùng Tống Thiên Ngân hoàn toàn trở thành vật trang sức lớn treo trên chân anh, bị anh bay cao cao treo giữa không trung, chúng tôi không cần tốn sức.
Chỉ có điều mũi tên này còn có chỗ phiền toái, mỗi lần yêu quái một mắt chỉ hướng nào thì không gian nơi đó đều nhiễu loạn, về sau phương hướng sẽ hoàn toàn bị hồn loạn, không chỉ có trái phải, trên dưới đều không nhận ra, nhất thời Lãnh Mạch cũng bị làm khó, chúng tôi cũng đã đi vòng mấy đường, lại trở về chỗ ban đầu, lại tìm kiếm yêu quái một mắt trong không gian lần nữa“Anh trước kia đã tới mê cung trên không trung, không phải sao?”
Tôi ở trên lưng Lãnh Mạch hỏi anh.
“Mỗi lần đều không giống nhau” Anh không quay đầu lại trả lời. Tôi nghĩ muốn, mang theo chút thử hỏi: “Anh không phải đi vào mê cung trên không trung hai lần sao, có lẽ đối với không gian sẽ cảm thấy quen thuộc đi?’“Ai nói với em là tôi đi vào mê cung trên không hai lần? Lần trước nếu không phải vì trộm mắt quỷ cho em, tôi nhàn rồi đi vào không gian mê cung hai lân?” Lãnh Mạch không có kiên nhân giêu cợt tôi.
Tôi bĩu môi, nhưng lời phía sau của Lãnh Mạch có manh mối rất quan trọng. Tân Tiểu đã từng nghỉ ngờ Lãnh Mạch trộm mắt quỷ hai lần cho tới bây giờ, Lãnh Mạch cũng không cần lừa gạt tôi làm gì, cho nên chắc anh nói đúng, như vậy liền bỏ qua giả thiết của Tân Tiểu.
Lần thứ nhất trộm mắt quỷ không phải Lãnh Mạch mà là một người khác hoàn toàn.
“A….đại khái là thế” Lãnh Mạch nói, sau đó lại lân nữa bóp chết yêu quái một mắt.
Trong thời gian ngắn, dưới tình huống tôi và Tống Thiên Ngân vẫn còn mê man, Lãnh Mạch liền phá bỏ mê cung trên không, đi theo tin tức của quái vật một mắt đã tìm được một cánh cửa lớn màu vàng, anh mở cửa ra, mang theo chúng tôi đi vào. Trước mắt xuất hiện một luồng ánh sáng, tôi theo bản năng lấy tay che mắt, chân đã đạp đến trên mặt đất. Ánh sáng tản đi, chúng tôi xuất hiện trên một đồng cỏ, phía sau là một rừng cây rậm rạp, trước mắt không xa là một dòng sông.
“Sông Tử Thủy!” Tôi kinh ngạc vui mừng nói.
Đúng lúc này, Lãnh Mạch quỳ một gối xuống, lấy tay che ngực. Anh không nói lời nào, lông mày nhíu chặt, tay che trước ngực, sắc mặt tái nhợt đáng sợi Thảo nào khi ở trong không gian mê cung cuối cùng, tôi thấy anh có điểm kỳ lạ, là bởi vì sức lực anh nói chuyện không được băng lúc trước, khí lực của anh so với trước thấp hơn nhiều, tôi vậy mà không để ý đến sự khác lạ của anh, tôi vậy mà không để ý đến!
“Lãnh Mạch anh làm sao vậy, đừng doạ em!”
Tôi ngồi trên mặt đất nâng mặt của anh lên nhìn, lúc này mới phát hiện, trên mặt và trán anh đều đổ đầy mồ hôi!
Tôi thật sự bị doạ sợ: “Lục Quy, anh mau ra đây!” .
Lục Quy lên tiếng chui ra đai lưng biến thành hình người.
“Mau đến nhìn xem Lãnh Mạch, anh ấy bị làm sao vậy!” Tôi run rẩy nói. Lục Quy vội vàng tiến lên xem Lãnh Mạch, bắt mạch cho Lãnh Mạch, lại đè lên lồng ngực của Lãnh Mạch, Lãnh Mạch hít sâu, dáng vẻ rất thống khổ, từ trước đến nay anh luôn là người trên cao, đánh đâu thăng đó, không gì có thể cản nổi khí thế của anh, chưa từng xuất hiện tình huống này! Cho dù anh uống rượu say, thời điểm đó tôi cũng không thấy sắc mặt anh kém như vậy!
Sau khi Lục Quy xem mạch cho anh, biểu hiện cũng trở nên ngưng trọng. Lòng tôi sợ hãi chìm xuống, sắp khóc: “Lục Quy, Lãnh Mạch bị làm sao vậy?” Lục Quy nhìn vê phía tôi: “Cậu Lãnh Mạch bị trúng kỳ độc, độc này không ảnh hưởng đến tính mạng ngay, nhưng sẽ không ngừng ăn mòn trái tim, đến khi trái tim của cậu ấy không còn, trừ khi tìm được người hạ độc, nếu không cả đan dược cũng không cứu được”
“Trúng độc?!” Tựa như sấm sét giữa trời quang, tôi cứng đờ cả người: “Làm sao….Lãnh Mạch làm sao sẽ trúng độc…
Ngày cả Tống Thiên Ngân cũng ngây người: “Anh Lãnh Mạch trúng độc…” Đau đớn dường như đã bớt đi, Lãnh Mạch nhìn về phía tôi, môi mỏng tái nhợt nói: “Không cần lo lắng cho anh, trước tiên đến sông Tử Thủy” Lãnh Mạch như vậy, khiến cho lòng tôi cũng bị xé rách đau nhức, nước mät nhanh chóng chảy xuống: “Lãnh Mạch anh đừng làm em sợ! Anh nói cho em biết, tại sao anh lại bị trúng độc? Chuyện gì đã xảy ra với anh ở Minh giới!”
Lãnh Mạch suy yếu đưa tay lau nước mắt cho tôi: “Đừng khóc, em vừa khóc, lòng anh liên đau”
Anh vừa nói xong, tôi càng khóc nhiều hơn, rốt cuộc không quan tâm gì cả, nhào vào trong ngực anh: “Lãnh Mạch cầu xin anh, hãy nói cho em biết đã có chuyện gì xảy ra”
Luôn luôn sẽ có một chuyện, để cho bạn nhìn rõ lòng của mình, hiện tại yêu ai hay vẫn còn yêu ai.
Tôi lại không lừa dối được chính mình.
Nước mắt điên cuồng rơi xuống, tôi ôm chặt lấy Lãnh Mạch, nắm chặt quần áo của anh, khóc không thành tiếng: “Lãnh Mạch anh nói cho em biết, anh nói cho em biết!”
Lãnh Mạch vân không nói gì, sờ lên gáy của tôi, loạng choạng một chút, nếu không phải Tống Thiên Ngân kịp thời đỡ lấy anh, anh nhất định sẽ ngã sấp xuống, Lãnh Mạch suy yếu như vậy, suy yếu như vậy…
Lục Quy nói: “Độc này có thể là độc nguy hiểm nhất thế giới, không chỉ có thể ăn mòn trái tim của người, còn có thể ăn thân thể của người, khi độc phát tác trong thân thể như có hàng ngàn con kiến đồng thời gặm căn cô, cái cảm giác kia so với người chết còn khó chịu hơn, cho dù tìm thấy giải dược cũng không thể giải độc cho cậu ấy, nhất định phải có máu của người hạ độc, nhỏ vào giải dược, hơn nữa người hạ độc còn phải đọc chú ngữ này, độc mới có thể giải trừ. Bởi vì quá nguy hiểm, người, quỷ, minh, tam giới đều cấm, duy nhất chỉ có một lọ, tôi nhớ là ở chỗ Thao Thiết.”
Thao Thiết…
“Thao Thiết đang đi quanh thế giới không biết ở nơi nào, cửa lớn kim khố của anh ta luôn rộng mở với mọi người, dù là ai cũng có thể lấy đi đồ vật ở trong kim khố của anh ta, thứ độc này không biết là do ai lấy. Lục Quy dừng một chút rồi lại nói: “Nhưng biết rõ kim khố của Thao Thiết, ngoại trừ †âng trên Mình Giới cùng tầng trên địa phủ bên ngoài, cả nhà họ Tống ở Nhân giới cũng biết về kim khố một chút”
Tâng trên Minh giới, tâng trên địa phủ….
Tâng trên địa phủ chính là Diêm Vương, tôi biết rõ, mà tầng trên Minh giới… Là tầng trên Minh giới, có quan hệ với Thao Thiết, tâm địa độc ác, còn thường xuyên nhắm vào Lãnh Mạch, còn có thể là ai? Cái này còn cân sao?! Tôi ngửa đầu, lau khô nước mặt, vẻ mặt bình tĩnh nhìn vê phía Lãnh Mạch: “Lãnh Mạch, anh nói cho em biết, hạ độc thuốc này trên người anh có phải là Minh Vương không?”
Lãnh Mạch im lặng vài giây, sau đó tránh né, tránh ánh mắt của tôi: “Em đi tìm cô ấy, chắc chắn sẽ phải chịu chết, không nên xúc động, bây giờ anh không thể nào bảo vệ em”
Bây giờ anh không thể nào bảo vệ em….
Lãnh Mạch chưa từng nói dối, anh kiên định không muốn nói với tôi là Minh Vương, là sợ tôi xúc động đi tìm Mình Vương, đi chịu chết, mà trạng thái hiện giờ của anh, không thể nào bảo vệ tôi chu †oàn.
Lãnh Mạch, Lãnh Mạch…