Mộc Nhan và Đoan Mộc nghe theo mệnh lệnh của Tống Thiên Ngân. Đoan Mộc tiến lên nghênh đón quỷ Sai.
Một tay Tống Thiên Ngân niết quyết. Ánh sáng trăng chỉ có ở pháp quyết nhà họ Tống xuất hiện quanh cơ thể cậu ta.
“Năng lực khẩu quyết đã trở nên mạnh mẽ hơn rồi”
Tôi nói.
Tất cả các dòng năng lượng dao động trong đấu trường, bây giờ tôi có thể cảm nhận được rõ ràng tất cả, giống như Lãnh Mạch và những người khác.
Chỉ những người mạnh mẽ nhất ở trên đỉnh mới có thể nắm bắt được sự dao động năng lượng của những người khác. Những năng lực và địa vị năm ngoài tâm với lúc đầu, giờ tôi cũng đã sở hữu được.
Pháp quyết nhà họ Tống của Tống Thiên Ngân trở nên rất lợi hại, cho dù không cần triệu hồi thần thức, Lương Hiền cũng không thể đánh bại cậu ta.
Chẳng bao lâu trận chiến này kết thúc, thế giới loài người đã chiến thăng.
Tuy nhiên, nhóm người Lương Hiền vân có cơ hội vào vòng trong. Vì thể lệ cho vòng này là quy tắc tính điểm tích lũy.
Tống Thiên Ngân đưa Mộc Nhan và Đoan Mộc rời khỏi đấu trường theo thông đạo.
“Cô gái, tôi muốn tìm cô ấy” Mộ Tu nói.
Tôi nghĩ ngợi rồi đứng dậy: “Được.”
“Đi đâu vậy?” Lãnh Mạch hỏi tôi.
“Đi vệ sinh” Dù sao đây cũng là chuyện riêng của Mộ Tu, anh ta không cho tôi nói, tôi giải thích quá nhiều cũng không tiện.
Lãnh Mạch không nghỉ ngờ gì, chỉ nói: “Cuộc thi giữa con trai và Đồng Sênh khoảng ba bốn trận nữa sẽ bắt đầu. Em nhớ nhanh chút.”
“Dạ” Tôi rời khỏi khán đài.
Xuống phía dưới, tôi kéo một binh lính và hỏi phòng nghỉ ngơi của tuyển thủ dự thị, rồi bước qua đó.
Phòng nghỉ ở tầng dưới cùng của đấu trường. Tôi tìm thấy nơi nghỉ ngơi của nhóm người Tống Thiên Ngân và đứng ở cửa.
Mộ Tu cực kỳ căng thẳng. Tôi như bị linh hồn của anh ta lây nhiêm nên nhịp tim đập loạn xạ, cứ như säp: gặp được người yêu vậy.
“Chị ơi!” Giọng nói Tống Thiên Ngân đột nhiên vang lên từ phía sau.
Tôi quay đầu lại.
Lúc này, ba người bọn họ vừa mới trở về. Tống Thiên Ngân có chút kinh ngạc: “Chị, sao chị lại ở đây?”
Tâm mắt tôi vô thức lướt về phía Mộc Nhan.
Mộc Nhan cũng đang nhìn tôi, đôi mắt to đẹp kia vô cùng sâu thảm.
Trực giác mách bảo tôi rằng cô gái này tuyệt đối đang che giấu những mục đích không thể cho ai biết.
Trực giác của tôi luôn rất chính xác.
“Cô gái, hoán đổi linh hồn!” Mộ Tu bị tình yêu làm cho choáng đầu, nóng lòng muốn nói chuyện với Mộc Nhan.
“Chờ đã” Trong lòng tôi từ chối anh ta.
“Chờ cái rằm chứ chờ! Lỡ như bây giờ Nhan Nhi còn nhớ tôi thì sao?” Mộ Tu hét vào mặt tôi.
Tôi không trả lời Mộ Tu mà nói với Tống Thiên Ngân: “Em đã trưởng thành rồi, năng lực của em cũng đã trở nên mạnh mế hơn trước rất nhiêu. Hai người đồng hành phía sau cũng rất lợi hại.”
Cậu bé tên Đoan Mộc gãi đầu, đỏ mặt: “Không ngờ lại được Minh Vương phi phu nhân đánh giá cao. Tôi cũng không biết phải làm sao bây giờ.”