Diệp Hàn và Dục Nghiêu Thành nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, quay sang thi lễ cáo lui với Lãnh Mạch. Lãnh Mạch đồng ý cho bọn họ, gồm cả Dương Tàn Nguyệt, rời khỏi viện.
Haizz, bây giờ là thời khắc chiến tranh mấu chốt nhất còn muốn nội chiến, thôi thì về sau tôi ít đi lung tung thì hơn, nếu ở yên trong phòng đã không sinh sự như thế này.
“Ngốc ơi, đi kiếm cái gì ăn đi!” Si Mị nắm cánh tay tôi định đi.
Tôi vô thức liếc nhìn Lãnh Mạch.
Từ lúc anh đến vẫn chưa nói với tôi lời nào, thờ Ø vô cùng.
Tôi dừng bước, muốn gọi anh: “Lãnh.. “
“Có một số việc cần nói rõ ràng với mọi người.”
Lãnh Mạch chợt lên tiếng.
Tống Tử Thanh và Sỉ Mị cũng dừng bước, quay đầu nhìn: “Chuyện gì?”
“Hôm nay là cấp dưới của tôi không đúng, nói năng thô lồ, tôi có thể thay mặt bọn họ xin lỗi mọi người, nhưng.. ” Lãnh Mạch lạnh mặt xuống: “Nơi này là quân đội, tôi là đại vương, không cần biết trong lòng mọi người nghĩ cái gì, có tình nguyện hay không, đã ở đây theo tôi đối kháng Minh Vương thì cần nghe theo sự chỉ huy của tôi, nếu không để tôi vào mắt thì xin tự nhiên rời đi. Đừng nói như thể không có mọi người thì tôi không thể đối kháng với Minh Vương vậy.”
Ba người chúng tôi đều ngây ra.
Thái độ của Lãnh Mạch rất cường ngạnh, khí thế sắc bén. Tuy trước giờ anh vẫn luôn lạnh như băng, nhưng hôm nay rốt cuộc là không giống trước.
Người đứng trước mặt chúng tôi là một vị đại vương thống lĩnh trăm ngàn binh lính, uy phong của vương giả là thứ không thể xúc phạm.
Cũng chính là loại khí thế này khiến lòng người rung động.
“Có người còn tưởng tôi cầu xin người ta làm việc cho mình, kiêu ngạo ương ngạnh, không để ai vào mắt. Những lời này xin trả lại cho mọi người.”
Vương giả mặc áo choàng đen đứng hiên ngang giữa tuyết trăng, mỗi chữ mỗi từ đều mang sự uy nghiêm, khiến người kinh sợ.
Si Mị và Tống Tử Thanh đối diện Lãnh Mạch thật lâu.
Cuối cùng Sỉ Mị lạnh lùng hừ một tiếng, bước nhanh rời đi.
Tống Tử Thanh tuy vẫn không có thái độ gì tốt với Lãnh Mạch nhưng không hề phản bác, có thể thấy Tống Tử Thanh và Sỉ Mị đêu nghe vào lời của anh.
“Đi ăn cơm thôi nhóc.’ Tống Tử Thanh kéo tôi theo.
Tôi bị kéo chạy chậm bước đi, quay đầu nhìn Lãnh Mạch. Nếu là trước đây chắc anh đã chạy tới kéo tôi về, nhưng lúc này anh không đuổi theo, cũng không ngăn lại, mặc Tống Tử Thanh nắm tôi biến mất khỏi tâm mắt.
Lãnh Mạch tức giận, hơn nữa cơn giận rất lớn.
Dọc đường đi tôi càng ngày càng khẳng định chuyện này.
Bình thường Lãnh Mạch và Tống Tử Thanh, Sỉ Mị đùa giỡn với nhau, mọi người chỉ cảm thấy anh chính là đồng bọn của mình. Tuy biết anh là đại vương cao thượng, nhưng chúng tôi đều chỉ coi đó như một danh hiệu mà thôi, hoàn toàn không để trong lòng. Mà lần này Sỉ Mị thật sự khiêu chiến uy nghiêm của anh rồi, chúng tôi cũng chân chính nhận biết người đàn ông ở chung sớm muộn này chính là một bậc đế vương.
Haizz.
Tôi lại thở dài, có phải tôi nên chủ động đi dỗ dành anh không?
“Chuyện hôm nay em không làm sai gì cả, Lãnh Mạch lười biếng quay đầu lại nhìn tôi: “Một bông hoa của anh ở đây có giá trị nhiều nhất là nửa cánh hoa”
Tôi nhìn đóa hoa nhỏ trên tay, mặt đột nhiên đen lại, tức giận đùng đùng, vứt hoa vào người anh: “Xí, ai mà thèm!”
Lãnh Mạch cười lạnh hai tiếng, đưa tôi đi vào nơi ở ở sau vườn.
Người phục vụ ở nơi này của Lãnh Mạch không nhiều, trên đường tôi chỉ thấy có mấy người, so với vô số người như trong phim truyên hình cũng chẳng có bao nhiêu người cả, rất thanh văng, cũng phù hợp với tính cách của Lãnh Mạch.
Mấy người chúng tôi, mấy gian phòng ở ngoài viện Lãnh Mạch sắp xếp cho Tống Tử Thanh, Si MỊ, hai căn phòng đối diện thì sắp xếp cho Tống Thiên Ngân và Tân Tiểu, thuộc hạ của Tân Tiểu thì được sắp xếp ở một nơi khác.
Tôi hỏi Lãnh Mạch tôi ở đâu, Lãnh Mạch dẫn tôi đi qua ngọn núi nhỏ, đi vào nơi xa hoa nhất ở bên trong.
Tôi vừa nhìn là biết, đây là phòng của anh.
“Anh sẽ không để em ở trong phòng anh đấy chứ?” Tôi mở to mắt.
“Không thì sao?” Lãnh Mạch bày ra dáng vẻ đương nhiên.
“Đừng đừng đừng, bây giờ nói gì anh cũng là Vương, nếu như em cứ thế mà ở trong phòng anh như này, người khác sẽ nói ra nói vào đấy, uy tín của anh cũng sẽ bị hạ thấp, em không muốn như này, em ở phòng bên cạnh anh là được rồi” Tôi nói, chỉ sang bên cạnh, không có chút già mồm nào mà là nói sự thật.
Bây giờ là khoảng thời gian quan trọng để đấu lại Minh Vương Lạc Nhu, quân đội của anh ở nơi này, một người phụ nữ như tôi lại cứ thể đi vào phòng ngủ của Vương, giữa tôi và Lãnh Mạch cũng chẳng có gì, người khác nhất định sẽ cảm thấy Lãnh Mạch chỉ lo cho phụ nữ, không lo chính sự, rất nhanh sau đó uy tín của Lãnh Mạch sẽ bị hạ thấp.
Lãnh Mạch không vui, nghĩ mấy câu hỏi của tôi, nhưng chắc chắn anh biết cái nào là lợi cái nào là hại, không miễn cưỡng tôi nữa, để cho người hầu thu xếp một căn phòng nhỏ ở bên cạnh phòng anh.
Tôi vui vẻ đi vào, bên trong được bày trí không khác gì so với chung cư lãm, thậm chí còn rộng hơn cả nơi mà tôi thuê trước đó. Ngoại trừ máy tỉnh ra, đồ gì cũng đầy đủ cả, còn có cả tỉ vi, bên trên còn có cả đĩa phim kinh dị nữa.
Lãnh Mạch kêu tôi nghỉ ngơi trong phòng cho.
khỏe, tôi nghe lời để anh yên tâm đi làm việc, lúc đó anh mới rời khỏi chô tôi.
Tôi nhanh chóng bước vào nhà vệ sinh.
Mấy ngày nay, bởi vì không có băng vệ sinh nên tôi đều dùng băng gạc, trên quần sớm đã có không ít những vết đỏ của bà dì rồi. Ở Minh Giới không tìm thấy được nơi nào bán băng vệ sinh đúng là đau khổ, bà dì tới đúng là một chuyện khiến người ta tuyệt vọng.
Cũng may nơi này có vòi hoa sen, sau khi tăm xong, tôi quấn khăn tắm đi ra ngoài.
Trong balo của tôi đã không còn đồ lót sạch để thay nữa rồi, khi cô còn đang không biết nên làm sao thì phòng tôi bị gõ cửa.
Tôi lập tức căng thẳng: “Ai? Thế”
“Xin chào cô Đồng, tôi là người hậu của ngài Lãnh Mạch, ngài Lãnh Mạch dặn dò tôi mang quần áo sạch tới cho cô.” Bên ngoài vang lên giọng của con gái.
Tôi châm chậm đi tới, mở khóa ra, bên ngoài là một cô gái rất xinh đẹp, mặc trên người bộ đồng phục, trong tay câm đồ lót sạch, còn có cả váy, bên cạnh đó, cô gái còn nhỏ giọng nói với tôi: “Ngài Lãnh Mạch còn dặn dò chúng tôi chuẩn bị… băng vệ sinh cho cô.”
Người của Minh Giới vậy mà cũng dùng băng vệ sinh, tôi vô cùng vui mừng, vội vàng mở cửa ra: “Mau đi vào, mau đi vào đi, các cô tới đúng là đúng lúc mà”
Cô gái chắc là bị tôi chọc cười, cô ấy bật cười, cầm quần áo đi vào, sau khi đặt quần áo lên giường, co ấy lại đưa cho tôi một túi đô màu đen: “Đây là băng vệ sinh của Minh Giới chúng tôi, tôi chưa tới thế giới loài người bao giờ, không biết băng vệ sinh của thế giới loài người như nào, thế nhưng chắc cũng không khác nhau mấy”
Tôi nhận lấy, mở ra xem một cái, đúng là không khác nhau mấy: “Cảm ơn cô nhé, không ngờ người của Minh Giới cũng có bà dì đấy?”
“Đương nhiên rồi” Cô gái càng buồn cười hơn: “Ngoại trừ việc chết đi rồi sẽ không đầu thai ra, những thói quen khác đều không khác các cô mấy đâu”
“Thì ra là như vậy, vậy tại sao ở nơi này của các cô lại không có xe à?” Đây là câu hỏi tôi muốn hỏi nhất, trên đường đi chỉ nhìn thấy binh lính kéo ngựa, bò, còn cả con la, còn cả cấu trúc của thành nữa, những nơi này vừa giống cổ đại nhưng cũng giống như cô ấy nói đấy, nhưng thứ khác đều mang theo cấu trúc như nơi khác, không khác thế giới loài người mấy”
Cô gái nói: “Bởi vì Minh Giới không có dâu mỏ.”