Nhưng tình cảm này, hôm nay, lại phải ở ngày.
hôm nay, quyết định thắng thua.
Người chiến thẳng, đi tiếp, người thua cuộc…
sẽ chết.
“Lui vê phía sau, nhóc con” Lãnh Mạch nói.
Tôi đứng hình.
“Đường Khinh, Đường Dịch.” Lãnh Mạch lại ra lệnh.
Đường Khinh và Đường Dịch tiến lên, nắm lấy cánh tay của tôi đưa tôi quay về.
“Đại soái, đừng lo lắng, Dạ Minh dù mạnh đến đâu cũng không thể đánh bại vương của chúng ta”
Đường Khinh nói.
“Đúng! Chỉ cần chúng ta giết Dạ Minh này, Lôi Thành chúng ta có thể nhân lúc trước khi Minh Vương Lạc Nhu xuất hiện công kích rồi!” Đường Dịch nói.
Chỉ cần giết Dạ Minh…
Mặc dù hầu hết binh lính đều biết về mối quan hệ giữa Lãnh Mạch và Dạ Minh, nhưng hầu hết mọi người đều không biết mối quan hệ giữa Lãnh Mạch và Dạ Minh thân thiết và tốt đẹp đến như thế nào.
Có lẽ trong mắt hầu hết mọi người, Dạ Minh thường chẳng thấy gì ngoài tìm Lãnh Mạch đánh nhau, thường tìm Lãnh Mạch gây chuyện, là người có mối quan hệ với Lãnh Mạch vô cùng tệ mà thôi.
Ngay cả tôi trước đây cũng từng thắc mắc tại sao Lãnh Mạch và Dạ Minh lại tệ như vậy, mãi sau này tôi mới biết răng mình đã sai.
Mối quan hệ giữa Lãnh Mạch và Dạ Minh làm sao lại gọi là tệ được?
Họ là những người anh em tốt, những người có thể hi sinh cả tính mạng vì nhau!
“Lãnh Mạch đừng!” Tôi hét về phía Lãnh Mạch: “Sẽ có cách thôi. Sẽ có cách để không phải giết chết Dạ Minh, cũng có bảo vệ quân đội, phải có, phải có…”
Nhưng Lãnh Mạch không trả lời tôi, và va chạm với Dạ Minh.
“Đại soái, cô cũng biết Dạ Minh đó sao?”
Đường Dịch hỏi tôi: “Tại sao cô lại không để cho vương giết hắn? Hản chính là sự uy hiếp mạnh nhất dưới tay Minh Vương Lạc Nhu!”
Tôi không trả lời Đường Dịch, mối quan hệ giữa Lãnh Mạch và Dạ Minh sẽ không thể hiểu được nếu không ở cùng họ trong một thời gian dài.
Xích băng va chạm với bạch hoả, rung chuyển trời đất, thiên địa nổ tung, cả bầu trời đều tan vỡ.
Những ngọn lửa xung quanh chúng tôi đã được Lãnh Mạch dập tắt. Những người lính sống sót rút về phía sau và gia nhập quân đội của Dương Tàn Nguyệt và đại quân, binh lính ở lớp ngoài đã mở ra lá chắn phòng thủ. Lần này nó được sử dụng để ngăn cản dòng khí lớn mạnh từ trận chiến của Lãnh Mạch và Dạ Minh, nhưng vẫn không thể ngăn cản được, một số binh sĩ bị dòng khí cuốn vào mà chết, Dương Tàn Nguyệt phải hạ lệnh cho quân tiếp tục rút lui.
Những người lính bên phía Minh Vương cũng rút lui và rút vào pháo đài Lôi Thành.
Chúng tôi lui về phía đỉnh núi trước, từ trên đỉnh núi nhìn xuống, Lãnh Mạch và Dạ Minh đã khoét khoảng đất trống ở giữa thành một cái hố, kéo dài từ Lôi Thành đến ngọn núi bên phía chúng tôi, biến thành một cái hố trời khổng lồ.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Lãnh Mạch và Dạ Minh đánh nhau ở Minh Giới. Hèn gì người ở Minh Giới phải hạn chế sức mạnh của họ ở thế giới loài người. Nếu sức mạnh của hai người này đến thế giới loài người để chiến đấu… thế giới loài người có lẽ sớm đã không còn tồn tại rồi.
Trận chiến giữa Lãnh Mạch và Dạ Minh vân đang diễn ra, Lục Quy xuất hiện giúp tôi trị thương, tôi không bị thương nhiều, đòn trước của Dạ Minh tuy hơi đau nhưng thực ra vẫn ổn.
Đường Khinh và Đường Dịch đi đếm số binh sĩ còn sống của đội quân Huyết Đồng, sau khi đếm xong, họ quay lại và nói với tôi rằng số lượng binh lính trong đội quân Huyết Đồng đã giảm từ 208 trước đây, hiện tại xuống còn 102, số lượng đã giảm đi hơn một nửa, nhưng những người của quân đoàn Huyết Đồng vẫn coi như là sốt sót nhiều. Là những người lính tấn công tiên phong cùng với tôi, vài nghìn người, cuối cùng cũng chỉ còn dưới 500 người sống sót, hầu hết họ đều chết dưới ngọn lửa của Dạ Minh.
Tổn thất lần này vẫn là rất nặng nề.
Tôi nghỉ ngơi xong, đứng dậy xem lại tình hình chiến trường.
Lãnh Mạch và Dạ Minh vẫn đang chiến đấu.
Dương Tàn Nguyệt đứng bên cạnh tôi, cũng quan sát chiến trường: “Theo thực lực của vương, trận chiến lẽ ra đã kết thúc từ lâu. E rằng anh ấy cũng không thể xuống tay được.”
Lãnh Mạch trên chiến trường cởi Mặc Huyền Vương Bào ra, mặc áo trăng, Dạ Minh mặc áo tím thẩm, hai người họ đang đánh nhau, có thể thấy răng Lãnh Mạch phần lớn đều là đang phòng ngự và không tấn công Dạ Minh nhiều.
Tôi khó chịu: “Thật sự phải giết Dạ Minh sao?
Chuyện này sẽ rất đau đớn, đau đớn đối với Lãnh Mạch”
“Tôi cũng biết” Dương Tàn Nguyệt là bạn tâm giao của Lãnh Mạch, đương nhiên cũng biết mối quan hệ giữa Lãnh Mạch và Dạ Minh: “Nhưng không có cách nào. Nếu bây giờ không đối phó với Dạ Minh, Lôi Thành sẽ không thể chiếm được, và chúng ta lần này là ôm mục tiêu nhất định phải công kích được Lôi Thành mới trở vè. Nếu thời gian tiếp tục bị trì hoãn, tôi sợ rằng Minh Vương Lạc Nhu sẽ đến. Đến lúc đó…”
Tôi biết tình hình khá nghiêm trọng đối với chúng tôi, nhưng…
“Vương anh ấy nhất định là rất đau khổ, cho nên mới như vậy, Đồng Đồng, cho dù thật sự giết chết Dạ Minh, cô cũng có thể hiểu cho anh ấy không?”
Tôi biết, tôi đều biết, tất nhiên tôi có thể hiểu anh, tất nhiên tôi có thể…
“Cho dù kết quả có như thế nào, tôi cũng sẽ không trách anh ấy, bởi vì không ai hiểu rõ quan hệ giữa anh ấy và Dạ Minh hơn tôi” Tôi nói xong, nhắm mắt lại, quay người lại, không khỏi nhìn vê phía chiến đội.
Kết cục dường như là sớm đã được định sẵn Lãnh Mạch cuối cùng tàn nhân hạ quyết tâm.
Dạ Minh cuối cùng sẽ…
Tôi bước đến chỗ Tống Thiên Trân, dựa vào thân cây, nhắm mắt mệt mỏi.
“Chị, chị cũng đừng quá buồn” Tống Thiên Ngân cũng biết tâm trạng của tôi nên khuyên tôi.
Tôi đã không nói gì.
“Em sẽ nghỉ ngơi một chút là có thể quay lại chiến đấu! Em sẽ cùng chị chiến đấu.” Tống Thiên Ngân lại nói chuyện một mình.
Trái tim tôi đang rất mệt mỏi, tôi vẫn là không nói chuyện với cậu ta.
Cậu ta thấy vậy, thở dài rồi không nói chuyện với tôi nữa.
Không biết đã đợi bao lâu, tiếng động trên chiến trường cuối cùng cũng kết thúc.
“Tiểu Đồng, mau đến xem!” Dương Tàn Nguyệt đột nhiên lớn tiếng gọi tôi.
Tôi đột nhiên bật ra từ mặt đất, vội vàng chạy tới: “Làm sao rồi?”
Dương Tàn Nguyệt chỉ xuống: “Cô nhìn đi Tôi nhìn theo.
Trong hố sâu khổng lồ, trận chiến giữa Lãnh Mạch và Dạ Minh đã kết thúc. Lãnh Mạch ngồi xếp bằng trên mặt đất, quay lưng về phía chúng tôi. Dạ Minh nằm trước mặt Lãnh Mạch, cơ thể bị đông cứng bởi xích băng của Lãnh Mạch.
“Có thể là Dạ Minh chưa chết!” Dương Tàn Nguyệt nói.
Dạ Minh chưa chết, Lãnh Mạch rất có thể đã tìm cách đóng băng Dạ Minh!
Nghĩ đến khả năng này, tôi không quan tâm đến những người khác mà lao xuống đồi.
Dương Tàn Nguyệt từ phía sau nói với binh lính: “Mau đi xuống, bảo vệ đại soái Đồng Đồng, bảo vệ vương!”
Những người lính lao xuống sau lưng tôi.
Tôi gần như lao về phía Lãnh Mạch với tốc độ nhanh nhất.
Sắp đến gần anh, tôi cất tiếng gọi: “Lãnh Mạch!”
Lãnh Mạch quay đầu nhìn tôi, trên cổ áo vẫn còn vết máu, nửa bả vai và ống tay áo bị cháy, bả vai cũng bị cháy nham nhở.
“Lãnh Mạch” Tôi đã sợ hãi, loạng choạng bổ nhào tới trước mặt anh, ngồi xổm xuống: “Vết thương của anh là sao vậy?!”