Lưu Nguyệt mỉm cười: “Chị là người mang thể chất côn trùng trời sinh, khi chị còn chưa ra đời thì tộc trưởng, cũng tức là bố chị đã đặt cổ trùng chúa vào.
trong cơ thể chị, cơ thể chị bây giờ chính là tổ trứng của cổ trùng.”
Thể chất côn trùng… trời sinh.
Không ngờ trên thế giới này còn có loại thể chất này, thật khiến người ta rợn tóc gáy.
“Cô là ai? Mặt nạ ác quỷ hỏi Nghe vậy, Lưu Nguyệt liên chậm rãi nhìn qua đó, khi thấy những tà thuật quái quỷ đủ hình muôn trạng bên phía đối phương, cô ấy không hề kinh ngạc, trái lại còn lên tiếng với vẻ điềm tĩnh: “Tôi là một thây thuốc.”
“Thầy thuốc?” Có lẽ đây là từ hiếm gặp, nên ngay.
cả mặt nạ ác quỷ cũng không biết: “Mặc kệ cô là thây thuốc hay bác sĩ, nếu là bè lũ với bọn chúng thì đều phải chết chung!”
“Ôi” Lưu Nguyệt bày ra vẻ mặt ngượng ngùng, nhìn mặt nạ ác quỷ, rồi lại nhìn tôi: “Xin lỗi nhé, chị chỉ là một thầy thuốc, chị chỉ biết cứu người, chứ không biết đánh nhau”
Hàn Vũ giơ tay lên: “Tôi cũng vậy, hoàn toàn không có khả năng đánh nhau”
“Vậy hai người đến đây làm gì!” Dạ Minh khinh bỉ bọn họ.
Lưu Nguyệt và Hàn Vũ đều nhìn về phía anh ta: “Đến nhặt xác anh”
Lần đầu tiên Dạ Minh bị chặn họng đến mức mặt mày tím tái Tôi buồn cười chết mất thôi.
“Tuy chúng tôi không biết đánh nhau.” Hàn Vũ lập tức chuyển chủ đề: “Nhưng tôi có thể hỗ trợ, ví dụ… tôi có thể tăng năng lực của Lãnh Mạch đại nhân lên ba phần”
“Nâng lên ba phần?” Tôi kinh ngạc: “Không phải Lãnh Mạch chỉ có thể sử dụng một phần năng lực ở thế giới loài người sao? Nếu sử dụng ba phần thì sẽ phạm vào điều luật của Minh giới mà!”
“Vậy nên tôi mới nói chỉ là tạm thời, thời gian có hạn” Hàn Vũ vừa nói vừa lấy một cái bình nhỏ từ trong túi quần ra, đổ ra một viên thuốc mang hình dáng kỳ lạ đưa cho Lãnh Mạch.
“Còn tôi thì sao?” Dạ Minh không vui, gắng gượng định đứng dậy: “Chỉ để một mình Lãnh mặt liệt ngầu thôi à?!”
“Anh á?” Hàn Vũ cất luôn bình thuốc đi: “Nếu tăng năng lực của anh lên ba phần, thì tôi không dám bảo đảm rắng liệu anh có làm chuyện gì khác ngoài trận đấu này ra không”
Hàn Vũ không tin Dạ Minh, dẫu sao Dạ Minh cũng là con trai của Thao Thiết, anh ta là một biến số lớn.
Dạ Minh hậm hực chỉ thẳng mặt Hàn Vũ: “Anh đợi đấy cho tôi, đợi vết thương của ông đây khỏi, ông đây sẽ tới Minh giới đốt sạch tiệm thuốc chết tiệt kia của anhl”
“Thôi được rồi đừng cãi nhau nữa” Lãnh Mạch lạnh lùng ngắt lời: “Dạ Minh, cậu chỉ cần giết chết con hung quỷ kia là được, Tống Tử Thanh bị lửa đen đốt nên vết thương hơi nghiêm trọng, Hàn Vũ, cậu canh chừng anh ta, những người khác đứng sát sang một bên: Không ai phản đối sự sắp xếp của Lãnh Mạch.
Tống Tử Thanh dựa người vào tường đá, trên lồng ngực xuất hiện một vết bỏng cực lớn, lửa đen mang theo tính axit, nên lớp da trên ngực đang không ngừng bị ăn mòn, lộ rõ thịt đỏ bên trong, nếu không xử lý ngay, có lẽ cả người anh ta sẽ bị ăn mòn hết mất, Hàn Vũ vội vàng ngồi xuống mở balo ra để tiến hành cấp cứu.
“Tôi cũng giúp một tay” Lưu Nguyệt cũng qua đó.
Y thuật của Hàn Vũ rất lợi hại, chỉ riêng Lưu Nguyệt thôi cũng đã khiến tôi phải kinh ngạc hết lần này tới lần khác, có hai người bọn họ chăm sóc Tống Tử Thanh, Tống Tử Thanh chắc chản sẽ không có gì nguy hiểm Tôi nhìn Lãnh Mạch: “Anh định làm thế nào?”
Lãnh Mạch quay lưng lại với tôi, cho viên thuốc.
trong tay vào miệng, sau đó, từng bước, từng bước đi về phía đám người đối diện: “Kết thúc trận chiến”
“Cô yên tâm đi” Hàn Vũ nói: “Năng lực của Lãnh lão đại tăng lên ba phần rồi, đám tép riu kia không thể.
đánh thắng được anh ấy đâu”
Tôi cứ thế nhìn theo bóng lưng của Lãnh Mạch mãi.
Giống như Hàn Vũ nói, Lãnh Mạch vừa ăn thuốc.
tăng ba phần năng lực xong liền mạch đến mức khiến lòng người run sợ.
Hung quỷ do Dạ Minh đối phó, trận chiến vẫn là hai đấu năm, nhưng cục diện đã khác trước.
Tôi thu hồi Bất Tri Hỏa lại, bởi vì chúng tôi đã không cần dùng đến nó nữa rồi.
Hắc Hỏa Nữ mơ tưởng muốn giết chết Dạ Minh để lấy được lửa trắng của anh ta, vậy nên cô ta xông thẳng về phía Dạ Minh, Dạ Minh nắm đuôi hung quỷ, há to miệng cắn chết hung quỷ. Quả cầu lửa của Hắc Hỏa Nữ vụt tới, anh ta lười nhác liếc nhìn, thân thể không có bất kỳ động tác nào khác, một giây sau, Häc.
Hỏa Nữ và quả cầu lửa của cô ta đều bị đông cứng thành băng, sau đó hóa thành cát bụi, biến thành những miếng băng trong suốt, từng miếng, từng miếng nhỏ rơi xuống nền đất khô căn.
Đáng thương thay Hắc Hỏa Nữ một lòng muốn đánh nhau với Dạ Minh, nhưng đi ¡n khi chết, ngay cả một góc áo của Dạ Minh cũng không thể chạm vào.
được.
Lãnh Mạch bị chọc giận, anh ta lúc này đâu phải người mà đám tép riu kia có thể đối phó được cơ chứ.
Bạch Thiên Ẩn và mặt nạ ác quỷ liên tục tấn công thất bại, cả người lùi về sau, Bạch Thiên Ẩn quát lớn: “Có bản lĩnh thì sử dụng băng đỏ của anh đi! Dùng băng đỏ của anh để đánh với tôi đi!”
“Anh?” Lãnh Mạch lạnh lùng phì cười: “Tép riu cũng xứng sao?”
Tình thế xoay chuyển quá nhanh, chỉ trong chớp.
mắt, hung quỷ và Häc Hỏa Nữ đã bị giết chết.
Bạch Thiên Ẩn và mặt nạ ác quỷ lùi tới chỗ Sỉ Mị, cầu xin Si Mị cứu giúp: “Thủ lĩnh, chúng tôi không đánh thắng được bọn chúng, cầu xin thủ lĩnh cứu chúng tôi”
Sỉ Mi nổi giận, chiếc đệm phía sau vô thức biến thành cát bụi: “Một lũ phế vật! Lâm trận thất bại, đánh mất khí thế của mình, tôi cần các người làm gì nữa!”
Dứt lời, cơ thể của Bạch Thiên Ẩn và mặt nạ ác quỷ liên nổ tung dưới chân Si Mị, biến thành hai đống thịt nhão nhoét, máu chảy thành vũng, sau đó biến mất.
Không ngờ Sỉ Mị lại giết cả thuộc hạ hết mực trung thành với mình!
Lão Quỷ thở dài, lắc đầu: “Tiểu Sĩ… trâm mê tà đạo.
quá sâu, quá sâu rồi con ạ”
Tôi biết Lão Quỷ rất buồn, nhưng tôi chỉ có thể võ vai ông ấy an ủi: “Lão Quỷ, ông đừng tự trách mình quá, tính cách mỗi người đều là do ông trời sắp đặt, anh ta muốn theo tà là chuyện của anh ta, ông cũng đã cố hết sức can ngăn rồi”
Lão Quỷ đau đớn không nói thành lời.
Nữ xà tỉnh phía sau Sỉ Mị chạy hết sạch.
Dạ Minh quay lại, ngồi phệt mông bên cạnh Lưu Nguyệt, rồi ra lệnh với vẻ huênh hoang: “Người phụ nữ kia, lại đây cầm máu cho tôi mau lên”
Lưu Nguyệt ấn mạnh một cái vào vết thương của Dạ Minh, khiến Dạ Minh đau đến mức răng nghiến ken két.
Trận chiến trên sườn núi Chu phong chỉ còn lại cuộc đối đầu giữa Lãnh Mạch và Sỉ Mi.
Gió mây ngừng thổi.
Máu tóc ngắn màu đỏ của Sỉ Mị dựng thẳng lên từng cọng một, cộng thêm con ngươi đen ngòm không có lòng trắng của anh ta, dưới bầu trời đêm như bây giờ, dáng vẻ ấy trông vô cùng kỳ dị.
Lãnh Mạch chắp tay đứng thẳng, nét mặt nghiêng cực kỳ lạnh lùng, cực kỳ nghiêm khắc.
“Ba phần năng lực mà cũng muốn đánh nhau với tôi à” Si Mị lên tiếng với vẻ lười nhác.
“Ba phần năng lực đủ là đủ rồi” Lãnh Mạch thờ ơ.
đáp.
Si Mị nhướng mắt lên: “Một kẻ Minh giới sống chưa tới trăm năm mà giọng điệu cũng ngông cuồng.
phết nhỉ, ngay tư cách xách dép cho tôi anh cũng chưa có đâu.”
“Sống lâu thì có tác dụng gì? Có những người dù sống lâu đến mấy cũng vô dụng.” Lãnh Mạch đáp.
“Anh!” Si Mị nghẹn họng, luông khí màu tím than trong tay bắt đầu nổi lên: “Không cần năng lượng của em trai tôi cũng có thể diệt được anh, đồ rác rưởi ngạo mạn, đi chết đi”
Lãnh Mạch nở một nụ cười lạnh, lòng bàn tay cũng bắt đầu nổi lên một luồng khí giá băng.
Người ta thường nói cao thủ chỉ cần một chiêu là có thể phân được thăng bại.
Lãnh Mạch và Si Mị phát động tấn công cùng lúc, bọn họ đều xông về phía đối phương cùng một thời điểm.