Mục lục
Vợ của vua địa ngục -Chồng ma của em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi ngược lại cũng không sợ gì cả, Lạc Nhu và Tống Lăng Phong đều đã đi giao chiến cả rồi. Vụ thuật trên người Tiểu Bắc còn có thể mạnh hơn cả bọn họ hay sao? Điều tôi đang nghỉ ngờ là người đã thi triển vu thuật lên người Tiểu Bắc là ai?



Tiểu Bäc đi tới phía trước, cách chúng tôi một đoạn, rồi dừng lại. Con ngươi xanh đến mức không có bất cứ biểu cảm nào đang nhìn về phía tôi. Cái cổ nghiêng đi một cách cực kỳ cứng ngăc: “Không ngờ lại gặp được cô ở nơi này, Đồng Đồng”



“Cô là ai? Cô không phải là Tiểu Bắc?” Tôi được đám người Đường Khinh bảo vệ ở giữa, cách người và hỏi.



“Tiểu Bắc? Tôi chính là Tiểu Bắc.” Cô bé cười: “Nhưng không phải là Tiểu Bäc của trước kia, nếu không làm sao tôi có thể nhận ra cô được chứ?”



Tôi nhíu chặt mày: “Cô có ý gì?”



Tiểu Bắc mở lòng bàn tay ra, ngọn lửa màu đen đang bùng cháy trên lòng bàn tay của cô bé: “Tôi đã không còn là Tiểu Bắc yếu đuối như của lúc trước nữa, yếu đến mức bất cứ ai cũng có thể xâu xé được. Bây giờ tôi đã có sức mạnh, có thể giết bất cứ người nào khiến tôi chướng mắt và bất mãn! Bao gồm cả cô, Đồng Đồng!”



“Tại sao cô lại thành ra như vậy?” Tiểu Bắc đã hoàn toàn bị hắc hóa rồi, khác hẳn với tính cách và tâm tính tốt đẹp của trước kia “Tại sao tôi lại thành ra như vậy, thì còn phải hỏi các người!” Sắc mặt của Tiểu Bắc thay đổi, cô bé biến thành một ngọn lửa màu đen rồi xông về phía chúng tôi.



Tôi đứng yên không nhúc nhích. Đường Khinh và Đường Dịch đồng thời tiến lên.



“Cẩn thận lửa của cô ta” Tôi chỉ nói đúng một câu.



Ngọn lửa mà Tiểu Bắc này tản ra rất giống với đứa trẻ sử dụng lửa đen lúc trước ấy. Đều cùng là ngọn lửa màu đen, nhưng, ngọn lửa của Tiểu Bắc không có mùi tanh hôi như của cô bé kia.



Thực lực hiện tại của Đường Khinh và Đường Dịch đã trở nên mạnh đến mức nào thì tôi cũng không biết, nhưng tôi có thể chắc chăn được răng bọn họ có thể đối phó được với Tiểu Bắc.



Người trong thôn thấy chúng tôi đánh nhau, thân phận của chúng tôi cũng không có cách nào che giấu được nữa. Dù sao thì dưới lớp áo choàng của người nào cũng đều là áo giáp bảo vệ, lại mang theo vũ khí, còn được huấn luyện bày trận chiến đấu có bài bản.



Vừa nhìn đã biết là quân đội, nên người trong thôn lập tức chạy sạch hết.



Vậy cũng tốt, có thể phòng ngừa được ngọn lửa của Tiểu Bắc đốt phải người vô tội, đồng thời đám người Đường Khinh cũng có thể rũ bỏ sự trói buộc mà đánh nhau.



Tiểu Bắc trở nên vô cùng tàn nhẫn. Ngọn lửa này của cô bé thật sự đụng đến nơi nào, thì nơi đó biến thành tro. Đây đã không còn là ăn mòn nữa mà là có lực sát thương rất mạnh mẽ.



Chỉ đáng tiếc, Tiểu Bäc có rất ít kinh nghiệm chiến trường, cho dù có năng lực đặc biệt, thì cũng không phải là đối thủ của Đường Khinh và Đường Dịch, lại thêm những binh lính của quân đoàn Huyết Đồng còn lại nữa. Rất nhanh cô bé đã bị chế ngự, rồi bị đánh ngã xuống đất. Ba thanh kiếm đặt trên cổ cô bé, dù đụng vào người cô, nhưng kiếm lại không hề hóa thành tro.



Kiếm mà Đường Khinh và Đường Dịch dùng đều được rèn đặc biệt, nên không hề yếu ớt như vậy.



“Tiểu Bắc, rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra với cô vậy?” Tôi nhìn Tiểu Bắc nằm phục trước mặt mình.



“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Cô bé gắng sức ngẩng đầu nhìn tôi: “Cô còn mặt mũi để hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì sao? Nếu không phải cô dụ dỗ Chí Tôn Vương, thì ngài ấy sẽ bất chấp đại cục mà cắt cổ tay tự sát vì cô hay sao? Nếu ngài ấy không tự sát, thì quân đội của Minh Vương sẽ đi khắp nơi giết chóc một cách trắng trợn như vậy sao? Cha mẹ, em trai và người nhà của tôi, tất cả đều chết trong trận tàn sát hàng loạt của Lạc Nhu! Mệt tôi còn tin tưởng cô như vậy! Mệt tôi còn †in tưởng cô như vậy đấy Đồng Đồng! Mà cô lại báo đáp tôi như vậy! Cô chính là đồ hồ ly tinh! Nếu không có cô, thì Chí Tôn Vương đã sớm dân dắt chúng tôi sinh tôn! Người nhà của tôi sẽ còn chết nữa sao?” .



Đối với sự chất vấn của cô bé, tôi không có lời nào để chống đỡ.



Chiến tranh khiến cho tam quan của không ít người trở nên thay đổi rất nhiêu. Việc bị gán các tội danh không cần thiết, tôi thừa nhận cũng không phải là lân một lần hai, nên cũng không để ý.



“Cô đúng là bị điên rồi!” Đường Dịch giậm chân tức giận: “Đầu óc hỏng bét rồi! Mệt vương của chúng tôi còn đối xử với cô tốt như vậy! Mà cô lại báo đáp chúng tôi như vậy sao?”



“Ha ha ha! Chủ nhân phái tôi tới những nơi này, chính là để tìm tung tích của cô, Đồng Đồng, bây giờ tôi đã tìm thấy cô rồi. Nhưng, nhưng, nhưng bản lĩnh của tôi vẫn chưa mạnh đến thế, vân chưa thể giết chết cô được!” Tiểu Bắc vừa cười vừa quát tôi với giọng oán hận.



“Chủ nhân?” Tôi đột nhiên ngừng lại, lẽ nào…



“Đúng! Nếu không phải chủ nhân đã cứu lấy tôi khi đang hấp hối, thì tôi cũng không có khả năng còn sống đến tận bây giờ được. Chủ nhân không chỉ cứu tôi, mà còn cho tôi sinh mệnh thứ hai, cho tôi năng lực lớn mạnh như vậy. Chỉ cần giết chết cô, thì tôi sẽ có tư cách đuổi theo bước chân của chủ nhân, đồng thời đi theo ngài ấy đến thế giới mới! Thế giới mới… đó mới là thế giới mà tôi đang chờ đợi. Đồng Đồng, tôi phải giết cô!” Tiểu Bắc giấy dụa, toàn thân bốc hỏa định đánh tôi, nhưng làm thế nào cũng vân bị đội quân Huyết Đồng áp chế chặt chẽ.



Thật không ngờ Tiểu Bắc lại bị người có mưu đồ phía sau đó khống chế. Hiện giờ cô bé biến thành ra như vậy, chỉ sợ cũng là do kẻ chủ mưu đó đã tẩy não cô bé, giống như mẹ của Lãnh Mạch vậy, bị thu hút bởi cái được gọi là thế giới mới mà coi kẻ chủ mưu kia thành thượng đế mà nghe theo, rồi làm ra những chuyện điên rô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK