Có hai thân thú bảo vệ tôi sao?
Hai thân thú?
Một là Bạch Hổ, một còn lại lẽ nào là Lục Quy?
Thật ra tôi cũng nghỉ ngờ Lục Quy là Huyền Vũ, nhưng nếu như là Huyền Vũ thì tứ đại thần thú hẳn sẽ rất quen thuộc với nhau, đăng này Bạch Hổ đối với Lục Quy hoàn toàn là không quen biết gì, cũng không nói chuyện với Lục Quy, cứ như là không biết Lục Quy vậy.
“Bạch Hổ, Lục Quy là Huyền Vũ sao?” Tôi trực tiếp hỏi thảng Bạch Hổ.
“Là cái rắm á! Không phải.” Bạch Hổ nói xong không đợi tôi hỏi thêm gì nữa liền chạy lên phía trước.
Tôi lại hỏi cái thắt lưng: “Lục Quy, anh là Huyền Vũ sao?”
“Đồng cô nương à, cô đừng đùa giỡn với tôi, trước đây cô đã hỏi tôi rồi, tôi không thể nào là thân thú Huyền Vũ đại nhân đâu, chỉ là tôi sống ở kiếp rùa ngàn năm thôi.” Lục Quy biến thành thắt lưng trả lời tôi.
Chuyện này thật là kỳ quái, Lục Quy trước giờ chưa từng nói dối gạt tôi, anh ấy cũng đâu cần phải gạt tôi, vậy hai thân thú mà Chung nhiềm nói đến, còn một người nữa ở đâu?
Tới bên bờ biển, Tộc trưởng và Hải Ngạo cùng mọi người trong Tộc người lùn vẫn đang quảng thịt xuống nước, ném trái cây và mọi thứ để thử vận may xem có thu hút được cá voi hay không, đối với việc của tôi họ rất nhiệt tình chu đáo.
“Hải Ngạo, Tộc trưởng, tôi đã nghĩ ra cách để thu hút cá voi rồi!” Tôi chạy đến chö họ.
Bọn họ đều vô cùng ngạc nhiên hỏi tôi là cách gì, nhưng tôi không giải thích, tôi lấy con dao từ tay Hải Ngạo, tự cắt lấy máu đầu ngón tay của mình, Hải Ngạo bị dọa một phen, hỏi tôi có phải bị bệnh thích tổn hại bản thân không, tìm không thấy cá voi thì từ từ tìm tiếp, tại sao lại nghĩ quẩn tự làm mình bị thương như vậy.
Trên đường tới đây, không biết tôi đã tự làm mình bị thương bao nhiêu lần rồi, bây giờ đã không còn cảm thấy đau nữa, tôi cũng nghi ngờ mình mắc bệnh thích tổn hại bản thân.
Đặt ngón tay đã cắt vào trong nước biển, vết máu loang ra, mặc dù máu không nhiều, nhưng khứu giác của các sinh vật trong biển đều rất nhạy.
bén, như vậy là đã đủ rồi.
Tôi rút ngón tay lên, Lục Quy liền xuất hiện giúp tôi khử trùng và cầm máu, vị mặn của nước biển khiến cho vết thương rất dễ bị viêm nhiễm.
Đợi một lúc lâu sau, mặt nước tĩnh lặng bắt đầu xuất hiện những gợn sóng, ánh mắt sắc lẻm của Hải Ngạo chỉ vào đâu đó trên biển: “Cái quái gì thế! Đó không phải là vua cá mập sao! Nó cũng đến rồi sao!”
cái bóng khổng lồ của cá mập xuất hiện trên biển, ngoài vua cá mập ra, còn có rất nhiều loài sinh vật biển khác mà tôi chưa từng thấy, cũng bị mùi máu của tôi thu hút đến, Hải Ngạo nhận ra một số con thủy quái, mặt Tộc trưởng biến sắc, lập tức bảo Hải Ngạo tập hợp tất cả các chiến binh người lùn chuẩn bị chiến đấu.
“Đồng cô nương cô mau lùi ra đằng sau, những con thủy quái này sẽ lao vào những vực nước nông!” Tộc trưởng tốt bụng lại kéo tôi vào.
“Cô gái nhỏ muốn chiến đấu với chúng ta.” Hải Ngạo khá hiểu tôi, liền ném cho tôi một thanh kiếm: “Mặc dù không bằng vũ khí của cô, nhưng mà dùng tạm nó cũng được.”
Tôi cười: “Được.”
Tộc trưởng không thuyết phục được tôi, ông ấy dẫn Hi Hi cùng những người phụ nữ và trẻ em trong Tộc người lùn lùi lại phía sau.
Chiến binh của Tộc người lùn đứng thành một hàng, bọn họ mỗi người đều cầm một chiếc rìu và một chiếc búa khổng lồ, đối mặt với con sóng lớn mà bọn thủy quái kéo đến, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt phấn khích chẳng mảy may sợ hãi.
Đây đúng là hiếu chiến.
Tôi cũng phải đối mặt với đám thủy quái này, chuẩn bị chiến thôi.
Vua cá mập dẫn đầu đám thủy quái chuẩn bị tấn công vào vùng nước cạn, tôi đã nhìn thấy một số quái vật gớm ghiếc và đáng sợ, nhưng chuyện kỳ lạ hơn là, dường như khi tới gần bờ biển, bọn chúng còn nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ hơn cả bọn chúng, bọn chúng liên quay người cong đuôi lặn nhanh xuống biển trốn thoát, cứ như vậy mà chạy trốn đi mất.
“Có chuyện gì vậy?” Hải Ngạo bối rối.
Mọi người trong Tộc người lùn đều ngây ra.
Tôi nghiêng đầu nhìn Bạch Hổ, cậu ấy vần là dáng vẻ con chó trăng nhỏ nhắn, chưa hề biến về hình dạng vốn có của cậu ấy, thì không thể nào có sức ép lớn mạnh như vậy được.
Tôi lại đi qua bên Lục Quy xem thế nào, thì anh †a đang cúi đầu sắp xếp lại hộp thuốc, mơ hồ che giấu điều gì đó, như thể không có gì xảy ra vậy.
Rốt cuộc có phải là do sức ép của Lục Quy hay không? Nếu như không phải là Lục Quy, vậy thì là ai, ai đã dọa bọn thủy quái sợ đến mức như vậy?
“Cô gái nhỏ, mau nhìn xem, cá voil” Hải Ngạo đột nhiên kích động chỉ tay về phía biển. Suy nghĩ của tôi bị cắt đứt, tôi nhìn theo hướng cánh tay của Hải Ngạo, trên mặt biển xuất hiện hai con cá voi đang tiến về phía chúng tôi.
“Mau bắt lấy chúng!” Hải Ngạo ra lệnh, những người lính của Tộc người lùn đã xông xuống biển và chuẩn bị tư thế sẵn sàng, không chút e dè sợ sệt sẽ bị thủy quái đánh trả.
Hai con cá voi bị những chiến binh dùng tấm lưới khổng lồ để bắt chúng lại vùng nước cạn, tới vùng nước cạn thì cá voi chỉ có thể ngoan ngoãn nặng nề nộp mạng.
“Làm sao mới có thể khiến bọn chúng nhổ ra bóng khí?” Tôi hỏi.
“Chuyện này cứ giao cho chúng tôi đi, cô gái nhỏ cứ chuẩn bị cho tốt là được” Hải Ngạo võ ngực nói.
Tôi tin tưởng Hải Ngạo: “Luôn luôn sẵn sàng”
“Nhớ kỹ, sau khi vào trong bóng bóng, chóng tôi sẽ kéo cô lên trên đuôi của cá voi, cô nhất định phải bám chặt vào đuôi cá voi không được buông tay, để cho bọn chúng đưa cô đến đáy biển, sau khi đến đáy biển cô thả cái neo này vào trong cát, cái neo này có thể chuyển động, cô phải hành động dưới đáy biển dựa theo cái neo này, rồi cô sẽ tìm thấy được một cái cửa hang, đó chính là lối vào của đảo Đầu Lâu” Hải Ngạo đưa cho tôi một chiếc mỏ neo không hề nhẹ.
“Được, tôi nhớ rồi:’ Cái mỏ neo này thật nặng, tôi phải dùng cả hai tay ôm lấy thì mới được.
“Lối vào ẩn giấu rất sâu, có khả năng được ngụy trang thành san hô hoặc là cái gì khác, cô nhất định phải tìm kiếm kỹ càng, nếu như thật sự không tìm thấy thì cô hãy nhổ neo, bóng khí sẽ đưa cô nổi lên mặt biển, tôi sẽ cho người canh giữ cô ở đây hai ngày, trong vòng hai ngày nếu không tìm thấy thì lên nhé” Hải Ngạo nắm lấy vai tôi, bộ dạng vô cùng lo lăng.
“Đừng lo lăng, tôi sẽ không cố chấp đâu” Tôi cười với Hải Ngạo.
“Cái bóng khí này nếu bị vật sắc nhọn đâm trúng thì sẽ bể ngay lập tức, tới lúc đó tôi sợ cô không chịu được áp lực, điều này… thật sự nguy hiểm, hay là để tôi bảo người đi thăm dò trước cho cô?” Hải Ngạo vân không thể yên tâm.
Sau khi anh ấy nói xong thì có mấy người lùn vây lại, dũng cảm nói muốn đi giúp đỡ tôi.
Tộc người lùn thật sự khiến tôi cảm thấy ấm áp, càng khiến tôi quyết tâm muốn là bạn với họ hơn nữa.
“Mọi người yên tâm đi, tôi sẽ không sao đâu, đừng quên là còn có Bạch Hổ đi cùng tôi nữa” Tôi nói.
“Ông đây nói muốn đi khi nào!” Bạch Hổ nói Tôi nở nụ cười: “Được rồi anh Hải Ngạo, đến đây làm cho cá voi phun ra bóng khí đi”
Hải Ngạo biết rằng không khuyên được tôi, hừ một tiếng, quay người đi về hướng cá voi.
Tôi không biết Tộc người lùn làm cho cá voi phun ra bóng khí gì, nhưng tôi nghĩ bóng khí thì sẽ được phun ra từ miệng cá, ai có thể nói cho tôi biết, bóng khí được phun ra từ mông của cá voi, cuối cùng lại giống như đánh rằm vậy sao??
Càng đau tim hơn là, cái bóng khí đó sẽ bao bọc lấy tôi ở bên trong.
Bạch Hổ miệng thì nói không đi cùng tôi, nhưng mà nó đã nhảy vào trong bóng khí rồi, cái con hổ này thật là…
Mười mấy người lùn hợp sức, cẩn thận kéo bóng khí đến đuôi cá voi, đặt đuôi cá voi vào trong bóng khí để tôi bắt lấy, rôi sau đó kéo cá voi ra thả về biển.
“Cô gái nhỏ, đi đường cẩn thận nhé!” Hải Ngạo nói lớn với tôi.
“Yên tâm đi! Đợi lần sau tôi trở lại, là anh có thể theo đuổi được Hi Hi rồi đó!”
Trong lúc Hải Ngạo xấu hổ, tôi vây tay chào anh ấy, và lặng xuống biển Đỏ cùng cá voi.