Mục lục
Con Rể Quyền Quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2487:

Sau khi trải qua một hồi quan sát, anh phát hiện ra người ở nơi này sở hữu một loại thiết bị liên lạc được buộc cố định trên cổ tay. Loại thiết bị liên lạc này có thể thay thế cho chứng minh thư, di động, tiền bạc, bất cứ thứ gì trên bề mặt Trái Đất, chỉ cần thông qua thiết bị liên lạc trên cổ tay này tiến hành một phép chiếu đơn giản là có thể làm được. Tiền bạc ở nơi này đối với người khác mà nói cũng là một chuỗi các con số, hoàn toàn không có thứ gì giống như tiên mặt, điều này khiến Trương Thác muốn làm những chuyện cướp của người giàu chia cho người nghèo cũng không có cơ hội.

Ai giàu thì không biết, ngược lại người nghèo trong lòng Trương Thác, thì chính là bản thân anh.

Nhưng Trương Thác tạm thời cũng không nóng vội, trên người anh có chuẩn bị một ít lương khô, đủ để anh chống đỡ được vài ngày. Về phần nơi ở, anh cũng không bắt bẻ gì, chỗ nào cũng có thể ở được.

Cứ như vậy, anh đã trải qua ba ngày ở trấn Lôi Cực, ba ngày này anh cũng không đi đâu, mà chỉ đang quan sát, để mình có thể dung nhập vào trong nền văn minh tâm Trái Đất này sớm nhất có thể. Tà Thần từ sau khi phát ra tiếng cười ý vị sâu xa vào lần trước, suốt mấy ngày này cũng không mở miệng nói chuyện.

Ba ngày, cũng đủ để Trương Thác tìm hiểu về tòa thành trấn này.

Ở thế giới tâm Trái Đất, chắc chắn võ lực là thứ cao nhất, học viện sẽ căn cứ vào thực lực của cư dân trong thành trấn, mà mỗi tháng phân phát một khoản tiền với số lượng khác nhau, Theo tin tức mà Trương Thác nghe ngóng được, một cao thủ cảnh giới Ngưng Khí, mỗi ngày nằm ở trong nhà, chỉ riêng tiền mà học viện cấp phát cũng đủ để anh ta sinh sống rồi. Đương nhiên, trên cơ bản ở đây cũng có nhân viên công tác và thương nhân. Nhưng đám thương nhân này đều thích thuê một vài cao thủ tới làm vệ sĩ bên người với cái giá xa xỉ.

Nơi này, thứ đáng tiền nhất lại chính là cường giả!

Vào ngày thứ tư, Trương Thác ngồi dậy khỏi một cái ghế ở công viên, vừa mới ngồi dậy, đã có một người tiến đến trước mặt anh, mở miệng nói với gương mặt giống như một tên trộm: “Người anh em, ở lậu sao?”

Trương Thác nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mặt mình này, giới tính nam, tuổi tác hơn ba mươi, cho dù là thần thái hay tác phong, đều cực giống với bọn đầu cơ trước sở quản lý xe hoặc là mấy điểm bán vé ở buổi biểu diễn cỡ lớn.

Trương Thác không hề hé răng, đối phương tiếp tục mở miệng: “Tôi thấy cậu đã ngủ ở đây ba ngày rồi, chắc chắn không có hộ khẩu đúng không, tôi nói cho cậu biết, đội bảo vệ của học viện đã nhìn chằm chằm vào cậu rồi. Nếu cậu còn nằm đây thêm hai ngày nữa, khi bọn họ xác định được cậu quả thực là dân ở lậu, thì sẽ ra tay bắt người đi đấy. Đừng tưởng rằng tôi không biết cậu từ đâu tới, một khi rơi vào trong tay học viện, sợ là cậu chỉ có đường mất mạng mà thôi.”

Trong thế giới tâm Trái Đất này, đội bảo vệ học viện tương đương với cục cảnh sát trong thế giới bề mặt Trái Đất.

Trương Thác vẫn không hề lên tiếng như cũ, đối phương tiếp tục nói: “Người anh em, từ trong núi ra sao? Trước đây lăn lộn trong đám cường đạo nào thế? Tôi nói cho cậu biết, những người muốn vào thành như các cậu tôi đã thấy nhiều rồi, nhưng ở đây, cậu không có hộ khẩu thì không làm được gì đâu.

Cho dù là đi làm công, cũng không có người nào dám nhận cậu. Tôi có thể tìm một công việc cho cậu, thế nào? Ít nhất cũng có thể trụ lại nơi này, có thể lăn lộn kiếm miếng ăn”

“Tôi không có tiền” Lúc này, Trương Thác mới lên tiếng, anh tỏ ra vô cùng thật thà.

“Ồ” Đối phương cười khinh thường: “Chẳng lẽ tôi còn không biết cậu không có tiền à? Cậu ngay cả hộ khẩu còn chẳng có, thì móc đâu ra tiền chứ?”

“Vậy anh muốn gì?” Ánh mắt của Trương Thác dại ra, giống hệt như loại thanh niên choai choai vừa mới ra xã hội.

“Phí lời, tôi chắc chắn là muốn tiền rồi” Đối phương liếc mắt nhìn anh: “Nhưng, cậu không cho tôi tiền, mà có người cho tôi tiền. Tôi giới thiệu một công việc cho cậu, tiền công tháng đầu tiên cậu đưa cho tôi, sau đó đợi cậu có tiền để mở tài khoản, thì bản thân có thể giữ tiền rồi”

Trương Thác chỉ đối thoại vài câu đã nhận ra phương làm gì, anh ta giống như những tay môi giới việc làm, lòng dạ hiểm ác vào cuối thế kỷ trước đó, lừa một vài người nóng lòng muốn tìm công việc, vào trong mỏ than bất hợp pháp, còn mình thì lấy chút tiền trà nước.

“Được” Trương Thác chậm rãi gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK