Mục lục
Con Rể Quyền Quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3081

Nguồn năng lượng có trong những thanh kiếm nhanh chóng bắn ra bốn phía, những ảnh ảo đó nhanh chóng xuyên qua cơ thể của mấy đạo sĩ. Ngay khi những chiếc kiếm đó xuyên qua thì từng đạo sĩ một ngã nhào xuống đất.

Sở dĩ Trương Thác không ra tay chỉ vì không muốn đánh chết bọn họ chỉ bằng một gậy. Thế nhưng chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, anh nhanh chóng phát hiện ra những người bên trong đạo quan Ngọc Hư này không có người nào vô tội.

Trên hòn đảo phía sau huyệt động này, mặc dù chỉ mới nhìn một cái thế nhưng Trương Thác nhanh chóng nhận ra những người ở trên đó đều là những nhân viên đã biết mất trên tài. Những người này không phải bị biển khơi nuốt chửng mà lại bị đạo quan Ngọc Hư này hấp thụ, nó hấp thụ máu tươi trên cơ thể của những người này.

Một đạo quan như thế thì anh còn để lại làm gì nữa!

Với một tộc người muốn xưng vương xưng bá, áp đảo tất cả mọi người như thế thì cũng có gì khác nhau đâu chứ?

Nếu như không tìm ra sự khác biệt gì thì có thể thấy những thì chắc chắn rằng những người thần tộc kia còn có năng lượng nhất định còn những đạo sĩ Ngọc Hư này thì lại không có! Bọn họ chỉ muốn dùng tên mình để áp đảo người khác.

Bọn họ chỉ muốn dùng cách của mình để thay đổi quy tắc của thế giới này! Bọn họ vì lợi ích của riêng mình mà coi thường tính mạng người khác! Đám người này đúng là đáng chết!

Nguồn năng lượng mạnh mẽ kia đang bao trùm khắp người Trương Thác, hôm nay Trương Thác đã chuẩn bị sẵn sàng, anh nhất định sẽ hủy diệt hoàn toàn nơi này!

Thần kiếm màu tím này nhanh chóng ngưng tụ trong tay Trương Thác. Anh cầm lấy thanh kiếm chém xuống đất, sau đó đưa mắt nhìn về nơi cao nhất của đạo quán này, căn nguyên của tội ác đang nằm ở nơi đó, vì thế phải tiến hành chặt đứt nơi đó!

Mấy chục tên đạo sĩ này chết cũng chính là mở ra một đợt tàn sát mới!

Trên ngọn núi Ngọc Hư kia vốn chính là một nơi thoáng đãng, không chút mây mù thế nhưng lúc lại phủ đây mây đen.

Ảo ảnh của chiếc chuông kia đang đứng sau lưng Trương Thác.

Trương Thác lúc này đang cầm thanh kiếm trong tay, ánh mắt đều nồng nặc sát khí.

“Trương Thác!” Một tiếng hét lớn vang lên, Trương Thác quay đầu lại nhìn thì phát hiện bóng người của Triệu Chính Khải.

Sau lưng Triệu Chính Khải còn có Lam Vân Dương.

Hai người này đến trước người Trương Thác.

Trương Thác nhìn quanh Triệu Chính Khải và Lam Vân Dương, sau đó nói: “Lần này, hai người không thể ngăn cản tôi.”

“Không thể ngăn cản sao? Cậu đang nói đùa ở đây âo?”

Triệu Chính Khải trên mặt lộ ra bộ dáng tươi cười, lấy ra một điếu thuốc cho vào miệng châm lên, sau khi hít một hơi thật sâu nói: “Tại sao tôi phải ngăn cản cậu? Trong khi lúc này tôi đang ở cùng phía với cậu”

“Hả?” Lam Vân Dương nhìn Triệu Chính Khải với ánh mắt bất ngờ.

“Tại sao? Không nghĩ tới?” Triệu Chính Khải đầy tự hào nhìn Lam Vân Dương: “Trên chiến trường anh em đều là liều mạng chiến đấu, nhưng bọn rác rưởi kia, căn bản họ không coi trọng tới sinh mạng của anh em chúng ta, bọn họ bán mạng cầu vinh, rất đáng chết! Tất cả những điều này, cuối cùng là Đạo quán Ngọc Hư cung cấp lực lượng cho bọn họ. Nếu như phá hủy nơi này, trong tương lai, sẽ không có những tên xã hội đen như bọn chúng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK