Mục lục
Con Rể Quyền Quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2561:

“Tôi… Tôi tên là Lâm Giai Thụy” Người thanh niên run lẩy bẩy: “Hai anh trai, hai người từ đâu ra thế, có thể dẫn tôi rời khỏi nơi này được không?”

Úc Trí Doãn vừa định nói chuyện, bỗng nhiên Trương Thác che miệng Úc Trí Doãn, sau đó liếc mắt ra hiệu với Úc Trí Doãn, rồi lao nhanh về phía tòa nhà cao ở bên cạnh.

Chỉ trong nháy mắt Úc Trí Doãn lập tức hiểu rõ Trương Thác có ý gì, lập tức níu áo Lâm Giai Thụy, kéo tên này về phía tòa nhà kia.

Sau khi Trương Thác xông vào tòa nhà, không có bất cứ lời vô nghĩa nào, anh đi nhanh tới tầng cao nhất, thang máy có chuyển động, nhưng Trương Thác không đi thang máy, mà lựa chọn đi cầu thang bộ, Úc Trí Doãn cũng không hỏi nhiều, nắm lấy Lâm Giai Thụy đi theo Trương Thác từ cầu thang xông lên tới tầng cao nhất.

Lúc Trương Thác đi tới tầng cao nhất của tòa nhà, khi nhìn phương xa qua cửa sổ, anh hít sâu một hơi.

Ngay vừa rồi, Trương Thác cảm nhận được có chút không thích hợp, với kinh nghiệm nhiều năm qua, khiến Trương Thác cảnh giác cực cao khi đối mặt với nguy hiểm, anh vừa mới rời đi lập tức cảm nhận được không thích hợp, bây giờ vừa nhìn, quả nhiên là như vậy.

Trên tầng cao nhất của tòa nhà cung cấp cho Trương Thác tâm nhìn rộng hơn.

Trương Thác nhìn thấy rõ, ngay ở phía dưới bên cạnh tòa nhà có một con trăn to, đang lượn vòng ở chỗ đó, dưới bụng cự mãng sinh ra chân như con rết, chỉ chít, khiến người †a nhìn mà trái tim run lên.

Miệng cự mãng thì đang phun ra khí đen, khí đen chậm rãi lan ra, sau đó dung nhập vào trong không khí.

Úc Trí Doãn đi tới sau lưng Trương Thác, cũng thấy được cảnh tượng như vậy.

“Đây… Đây là quái vật gì thế…” Úc Trí Doãn đứng sững sờ tại chỗ, nhìn cự mãng phải trăm chân kia.

Trương Thác không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Lâm Giai Thụy một cái, là người ở trấn Lôi Cực, có lẽ Lâm Giai Thụy biết được không ít, huống hồ là học viên của học viện Lôi Cực, nhận được tin tức sẽ nhiều hơn người khác rất nhiều.

Sau khi Lâm Giai Thụy nhìn thấy con rắn to trăm chân kia, cơ thể run lẩy bẩy, run rẩy nói: “Tà… Tà túy, đây là tà túy…”

Sắc mặt Úc Trí Doãn thay đổi, thân là người ở tâm trái đất, ông ta biết rõ tà túy đại biểu cho cái gì.

Lông mày Trương Thác càng lúc càng nhíu chặt hơn, trước đây khi còn ở bề mặt trái đất, Trương Thác từng nghe Huyền Thiên Lân đề cập tới hai chữ tà túy, nhưng rốt cuộc tà túy là gì, Trương Thác cũng không rõ lắm.

Úc Trí Doãn đột nhiên nói: “Là vì quặng đen kia sao?”

Lúc trước Úc Trí Doãn từng xuất hiện ở bên quặng đen.

“Đúng vậy” Lâm Giai Thụy gật đầu: “Tà túy từ trong quặng mà ra, mấy ngày hôm trước, Tê sư huynh của học viện phát hiện bên trong thành phố có người lén khai thác quặng đen, dẫn người niêm phong, cũng không biết rốt cuộc ngày đó xảy ra chuyện gì, quặng đen sập, tuy nhà xưởng bị niêm phong, nhưng từ ngày đó trở đi, đám người Tê sư huynh đi thăm dò người niêm phong quặng đen, cũng có chút không thích hợp”

Khi Lâm Giai Thụy nhắc tới Tê sư huynh, Trương Thác có một chút ấn tượng, lúc anh mới tới tâm trái đất, từng gặp người kia.

Trương Thác nhìn về phía Lâm Giai Thụy: “Tiếp tục nói đi”

Lâm Giai Thụy gật đầu: “Ngày đó, đám người Tê sư huynh niêm phong quặng đen trở về, vậy mà bắt đầu trở nên trầm mặc ít lời, hơn nữa gương mặt bọn họ đều không thích hợp, vào ngày hôm sau, lại gặp đám người Tê sư huynh, trên mặt mỗi người đều hiện lên khí đen, đôi mắt bọn họ cũng trở nên dại ra, nói chuyện với bọn họ bọn họ cũng không thèm để ý, học viện nhìn ra được đám người Tề sư huynh không thích hợp, đưa tất cả bọn họ đi cách ly, vốn định chậm rãi điều tra, nhưng có người nào biết, trong học viện càng ngày càng có nhiều người xuất hiện triệu chứng như đám người Tê sư huynh, chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi, hơn phân nửa người trong học viện đều trở nên kỳ lạ, đồng thời, bên trong thành trấn có rất nhiều cư dân cũng xuất hiện tình huống như thế”

Khi Lâm Giai Thụy nói đến đây, thì nuốt nước bọt, tiếp tục nói: “Lúc ấy viện trưởng định nghĩa loại triệu chứng này là một loại bệnh hiếm có lây lan nhanh, nhưng không đợi viện trưởng làm ra phản ứng gì, tình hình đã bắt đầu trở nên không thể khống chế, đợi tới ngày thứ ba, trấn Lôi Cực có gần bảy mươi phần trăm số người đều xuất hiện triệu chứng như vậy, còn trở nên có tính công kích, bọn họ gặm người xung quanh mình là chuyện rất bình thường, sau khi bọn họ bị thương tổn, những người bình thường này sẽ trở nên đen sạm và ủ rũ trong vòng hai mươi phút, đánh mất năng lực suy nghĩ, ngày thứ ba, tôi trốn vào trong một tầng hầm ngầm, chuyện sau đó tôi không biết gì nữa”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK