Mục lục
Con Rể Quyền Quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 751:





“Không có.” Lâm Ngữ Lam khoanh tay trước ngực, lạnh giọng nói.





Thấy Lâm Ngữ Lam không muốn nhiều lời với mình, Trương Thác trầm tư một lúc rồi nói: “Được rồi, nếu e không muốn nói cho anh thì thôi vậy. Nhưng có một điều em phải biết, anh là chồng em, là người đàn ông của em, bờ vai của anh chính là bến cảng của em, anh là hậu thuẫn kiên cố nhất của em, khi nào em muốn thì nói sau. Dù sao chúng ta sẽ không ly hôn” Nói xong, Trương Thác xoay người rời đi.





Lâm Ngữ Lam nhìn bóng lưng Trương Thác, đôi mắt không khỏi đỏ hoe. Co không muốn cho Trương Thác trở thành hậu thuẫn của mình, bây giờ cô chỉ muốn bảo vệ Trương Thác, cô không muốn làm cho người đàn ông mình yêu vì mình mà gặp nguy hiểm.





“Cô Lâm” Tô My đi tới.





“Hửm?” Lâm Ngữ Lam vội lau nước mắt: “Có chuyện gì?”





Tô My lắc đầu: “Không có việc gì, tôi chỉ muốn nói với cô rằng có những người không cùng một thế giới thì sớm muộn gì cũng sẽ trở nên xa lạ với nhau. Thân phận của cô với anh Trương chênh lệch quá xa, đau dài không bằng đau ngắn. Nếu cô đã nói hết rồi thì hãy nghĩ cách để anh Trương hết hy vọng đi, cho dù là dùng thủ đoạn đặc biệt. Chung quy cô cũng chỉ muốn tốt cho anh ta thôi. Cô nói đúng không, cô Lâm?”





“Thủ đoạn đặc biệt…” Lâm Ngữ Lam thì thào lặp lại lời Tô My.





“Tôi có thể nhận ra anh Trương không muốn từ bỏ cô. Nếu làm cho anh ta chủ động buông tay thì không có khả năng, chúng ta có thể đổi cách khác, ví dụ như khiến anh ta áy náy với cô, từ đó chủ động rời Rời đi… Nghe thấy hai chữ này, Lâm Ngữ Lam cảm thấy trái tim mình quặn đau.





Ban đêm, ánh trăng như dòng nước che kín cửa sổ. Lâm Ngữ Lam đứng trước cửa sổ, kéo rèm cửa lắng lặng nhìn ra bên ngoài. Rõ ràng là ánh đèn mới lên, nhưng Lâm Ngữ Lam lại cảm thấy vô cùng lạnh lão.





“Người có lúc thăng trầm, trăng có lúc tròn khuyết” Lâm Ngữ Lam ngẩng đầu nhìn trăng, miệng lẩm bẩm. Lâm Ngữ Lam cúi đầu. Căn phòng của cô vừa lúc có thể thấy sân trong của khách sạn này. Trong sân có vườn hoa, có hòn non bộ, có một hồ nước nhỏ, có một đình nghỉ mát. Lúc này, mọi thứ có vẻ vô cùng yên tĩnh.





Giữa đình nghỉ mát, Lâm Ngữ Lam thấy một bóng người, mặc dù buổi tối, nhưng cô vẫn có thể nhận ra đó là Trương Thác. Anh đang ngồi một mình ở đó, khiến người ta nhìn mà đau lòng.





Trương Thác đang ngồi trong đình dường như cảm ứng được ánh mắt Lâm Ngữ Lam, đột nhiên ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với Lâm Ngữ Lam. Trương Thác nhếch miệng cười, vẫy tay với Lâm Ngữ Lam. Lâm Ngữ Lam lùi về sau mấy bước, kéo rèm cửa lại, che khuất bóng dáng yểu điệu trong tầm mắt Trương Thác.





Trương Thác lắc đầu cười khổ, vẫn ngồi trong đình.





Sáng sớm hôm sau, vào khoảng bảy giờ sáng, rất nhiều người đã rời giường thu dọn hành lý. Mọi người đều biết rõ hôm nay sẽ tới Paris nước Pháp, nơi đó tập hợp thế lực ngầm trên toàn thế giới, mọi người đều sẽ cùng nhau lên đảo Ánh Sáng, thánh địa đối với thế giới ngầm.





Lâm Ngữ Lam cũng chẳng có mấy thứ cần thu dọn.





Khoảng tám giờ, cô tới khu dùng cơm, hưởng thụ bữa sáng.





Trước kia Lâm Ngữ Lam không có thói quen ăn bữa sáng, cho dù là bữa trưa cũng rất ít khi ăn món chính, toàn là tùy tiện ăn đại thứ gì đó. Bây giờ cô đã dưỡng thành thói quen ăn sáng ăn trưa, tất cả đều là vì Trương Thác.





Lâm Ngữ Lam chọn một ly sữa bò, một phần bánh mì bơ, vừa tìm chỗ ngồi xuống thì đã thấy một mâm cơm đặt xuống trước mặt mình. Cô ngẩng đầu lên thì thấy Trương Thác bưng một vỉ bánh bao ngồi xuống đối diện với mình. Lâm Ngữ Lam cau mày: “Tôi đã bảo anh đừng đi theo tôi rồi mà”





“Anh có đi theo em đâu” Trương Thác cầm bánh bao nhét vào miệng, cắn một miếng rồi chỉ vào bên cạnh: “Không có chỗ ngồi thôi”





Lâm Ngữ Lam quay sang, rõ ràng chung quanh toàn là ghế trống. Cô cầm bánh mì sữa bò đứng dậy đổi chỗ ngồi. Vừa ngồi xuống thì phát hiện Trương Thác lại ngồi vào chỗ đối diện mình. Lần này không chờ Lâm Ngữ Lam hỏi, Trương Thác đã nói trước: “Chỗ bên cạnh dính nước, ôi chao, em nói xem khách sạn lớn thế này mà sao làm ăn chểnh mảng thế nhỉ”





Lâm Ngữ Lam phát hiện dù mình đi đến đâu thì Trương Thác cũng sẽ tìm cớ đi theo mình. Cô dứt khoát không đổi chỗ nữa, yên tâm ngồi xuống ăn sáng.





“Vợ, trước kia anh có từng nói với em rằng lúc em im lặng ăn đồ ăn thì trông rất đẹp không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK