Chương 3095
“Hận không thể lột da rút gân cậu!” Cốt Ma dùng lực nén ra những chữ này.
“Là bởi vì tôi phá hỏng kế hoạch gì đó của ông sao?” Khóe miệng Trương Thác cong lên: “Nghe những gì ông nói khi nấy, hình như đã chuẩn bị từ rất lâu rồi, phải, là một trăm năm rồi?”
“Tao sẽ giết mày!”
Phía sau Cốt Ma, bốn cánh tay xương trắng vồ về phía Trương Thác, như muốn xé anh ra thành nhiều mảnh.
Trương Thác hóa thành ảo ảnh biến mất ngay tại chỗ, khi xuất hiện lại anh đã ở một nơi rất cao trên không trung, dùng sức vung cây liềm trong tay.
“Địt”
Một luồng năng lượng đen xì hình lưỡi liềm cực lớn được chém ra từ cây liềm của Trương Thác, lao về phía Cốt Ma, đánh lùi bốn cái bạch cốt trảo của Cốt Ma.
Hai cánh tay xương trắng xé nát hình lưỡi liềm này, bạch cốt trảo khổng lồ từ trên trời rơi xuống.
Trương Thác giơ chiếc liềm của mình lên, ngăn cánh tay xương trắng từ trên trời đánh xuống đó.
Chính ngay lúc này, tay trái Trương Thác nặn ra kiếm chỉ, phía sau anh xuất hiện vô số ảo ảnh thần kiếm, trên thân kiếm màu tím được bao vây bởi một luồn tử khí màu đen.
Vô số ảo ảnh thần kiếm thay nhau lao về phía Cốt Ma, toàn bộ đều đánh trúng vào người Cốt Ma, trên cơ thể bạch cốt của Cốt Ma xuất hiện nhiều vết nông, những ảo ảnh thần kiếm này không tạo thành tổn thương đáng kể trên người ông ta, nhưng uy lực của nó khiến Cốt Ma không khỏi gào lên thảm thiết.
Móng vuốt bằng xương trắng khổng lồ từ trên trời rơi xuống xuất hiện những vết nứt dưới sự tấn công của lưỡi liềm, sau đó Trương Thác lại dùng sức, móng vuốt xương trắng đó lập tức vỡ tan.
“Mẹ kiếp, Trương Thác, giúp tôi một tay!” Triệu Chính Khải nhìn Trương Thác chiếm được thế thượng phong, vội nói.
“Yên tâm, cậu ta không giúp được ông đâu.” Cái miệng to đó của đạo sĩ Ngọc Hư lại lên tiếng, nước miếng trong miệng ông ta chảy ra, cái lưỡi vừa dài vừa to vươn ra khỏi miệng: “Cho dù chỉ là một khúc xương đã rút ra của ta, cũng không phải đám người phàm tục như các người có thể đối phó nổi. “
Nhìn bộ dạng kinh tởm của Đạo sĩ Ngọc Hư, Triệu Chính Khải không khỏi cảm thấy ớn lạnh.
“Tiền bối, chúng ta thương lượng một chút đi, ông giết tôi cũng được, những đừng có dùng cái lưỡi kinh tởm đó đụng vào tôi được không!”
“Mồm mép lanh lợi nhỉ, tôi sẽ rút lưỡi của cậu” Đầu lưỡi của đạo sĩ Ngọc Hư đột nhiên ngừng lại, ông ta há to miệng, có thể thấy, cơ thể của đạo sĩ Ngọc Hư cách đó trăm mét đột nhiên trướng to lên, sau đó dùng sức co rút lại.
Một lực hút cực mạnh từ trong miệng của đạo sĩ Ngọc Hư: truyền ra, Triệu Chính Khải đang cố hết sức chạy trốn thì cảm thấy không thể tiến lên được nữa, bị lực hút từ từ kéo lui về phía sau.
Nhìn thấy mình càng lúc càng gần cái miệng đó, Triệu Chính Khải quay đầu lại, nhắm nghiền mắt, trong miệng không ngừng hét lớn: “Đừng mà! Đừng mà! Đừng để tôi chạm phải thứ đó! Hu hu hu!”
“Cuồng Si!” Trương Thác đang chiến đấu với Cốt Ma trầm giọng hô lên một tiếng.
Cuồng Sỉ có vẻ hơi yếu ớt lập tức hiểu ra ý của Trương Thác, chạy thẳng tới chỗ mà thân thể của đạo sĩ Ngọc Hư đang đứng.