Mục lục
Con Rể Quyền Quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2649

“Trương Ức Thùy! Chí Tôn Đan Kiệt đánh mạnh lên tay vịn, cả cái ghế dựa lập tức vỡ vụn: “Trương Ức Thùy, cậu không khỏi quá đáng quá rồi đấy!”

“Ha ha.” Trương Thác cười khẽ một tiếng: “Cách làm của tôi, giống hệt với cách làm của các vị, sao đến tôi lại thành quá đáng? Chẳng lẽ…”

Trương Thác nói đến đây, đôi mắt nheo lại, linh khí màu tím trên người dấy lên.

“Chẳng lẽ các người cố ý bắt nạt Trương Ức Thùy tôi thật sao?”

Bầu không khí trong yến tiệc lập tức khẩn trương hơn.

Một tiếng kêu kinh hãi vang lên.

“Chí Tôn trắng đen! Có người nhìn thấy Anh Linh của Chí Tôn trắng đen ở trong thành!”

“Là Chí Tôn trắng đen của Đảo Quang Minh, không nhầm được!”

Mấy tiếng kêu kinh hãi vang lên, khiến sắc mặt đám người Đan Kiệt thay đổi, vậy mà hai Chí Tôn trắng đen của Đảo Quang Minh cũng tới đây!

Bọn họ nhìn về phía Trương Thác Trương Thác vẫn thảnh thơi dựa vào ghế như cũ, vươn ngón út tay phải ra ngoáy lỗ tai, bộ dạng không thèm để ý.

Lúc này mấy Chí Tôn mới hiểu được, vì sao Trương Ức Thùy cưồng vọng như vậy, hóa ra tự tin này là vì sau lưng còn có những người khác!

Về thực lực của Đảo Quang Minh, vấn luôn khiến người ta có cảm giác vô cùng thần bí, Đảo Quang Minh mới ra tay tổng cộng vài lần, nhưng mỗi lần đều là Chí Tôn ra tay! Mấy ngày hôm trước xảy ra sự kiện ở khách sạn Cảnh Thiên, lại càng có hai Chí Tôn mới lộ diện, bây giờ người nào cũng không rõ lắm, Đảo Quang Minh này âm thầm che giấu thế lực, rốt cuộc còn bao nhiêu!

› Cũng không có người dám suy nghĩ, bởi vì hiện giờ ở ngoài sáng, đã đủ dọa người!

“Các vị, tôi nghĩ các vị đặt trọng tâm nhầm chỗ rồi.” Trương Thác cười nói, đứng dậy, thong thả đi tới trước người Lâm Ngữ Lam: “Thay vì các vị vẫn luôn nhằm vào Đảo Quang Minh tôi, chẳng bằng nhìn xem nữ Chiến Thần này, cô ấy dẫn theo chục nghìn tinh nhuệ đi tới thành Ác Nhân, tính uy hiếp này, hẳn là lớn hơn Trương Ức Thùy tôi!”

Về chuyện Lâm Ngữ Lam dẫn binh tới, tuyệt đối là đề tài sắc bén, căn bản không có người nào nguyện ý nhắc tới.

Tuy bọn họ nghe được chút gió, lần này trước khi nữ Chiến Thần tới, từng lập mệnh lệnh quân đội phải thu phục thành Ác Nhân, mà lúc này tầng cửa sổ đó còn chưa bị chọc thủng, người nào cũng không muốn nhắc tới, vẫn đang suy nghĩ biện pháp giải quyết.

Trước đây thành Ác Nhân có nhiều thế lực chém giết, học viện không thể không lùi ra, bây giờ thành Ác Nhân đã ổn định, năm Chí Tôn này, mỗi người đều không nguyện ý thay đổi tình trạng hiện giờ, đây cũng là lòng người cơ bản.

Khi hai bàn tay trắng dám đánh dám liều mạng, mà khi có được nhiều thứ, sẽ biến thành cẩn thận.

Cho nên Lâm Ngữ Lam dẫn theo binh sĩ tiến tới, hoàn toàn bị bọn họ xem nhẹ, toàn bộ đều đặt trọng tâm vào Đảo Quang Minh, nhưng có ai biết, vậy mà Trương Ức Thùy này chủ động nói ra vấn đề sắc bén như thế.

Trương Thác nhìn chằm chằm Lâm Ngữ Lam, mỉm cười nói: “Lâm tướng quân, cô ở chủ thành Vạn Sơn chửi bới Đảo Quang Minh tôi đủ kiểu, miêu tả Đảo Quang Minh tôi thành một đám ác ma ăn tươi nuốt sống, Đảo Quang Minh tôi có thù gì với cô sao?”

“Anh Trương hiểu lầm rồi.” Lâm Ngữ Lam khẽ lắc đầu: “Có lẽ sĩ quan phụ tá của tôi đã giải thích chuyện này với anh, có vài chuyện, không đơn giản giống như nghe ở mặt ngoài.”

“Vậy sao?” Trương Thác nở nụ cười, một giây sau, tươi cười đột nhiên biến mất, đôi mắt trở nên sắc bén, giọng nói cũng cao hơn: “Lâm tướng quân, cô không có đầu óc hay là không có miệng? Nếu không phải cô nói, cô không biết cách thanh minh sao? Hay là nói, bây giờ cô im lặng, chính là vì cô muốn đứng ở phía đối lập với Đảo Quang Minh tôi!”

“Trương Ức Thùy!” Thủy Ngọc Trân kinh hãi kêu lên: “Được rồi, buổi tụ họp hôm nay, tôi là muốn tất cả mọi người làm quen một chút, không phải muốn mọi người tranh cãi, là một người từ bên ngoài tới, hành động của cậu không khỏi vượt quá giới hạn rồi!”

Phía sau Thủy Ngọc Trân là bối cảnh học viện, lời nói của Trương Thác nghe qua đã trở mặt với Lâm Ngữ Lam, sao Thủy Ngọc Trân không lựa chọn đứng bên phe nào.

Ánh mắt Trương Thác nhìn năm Chí Tôn còn lại, thấy bọn họ không có hành động gì, đột nhiên cười nói: “Ha ha ha, các người đúng là hèn nhát, còn nói mình là người của thành Ác Nhân? Các người cho rằng, làm một số hình phạt tàn khốc, ăn thịt người thì thành kẻ ác được sao? Theo tôi, hình phạt tàn khốc đó không phải gọi là hình phạt, mà ăn thịt người, sẽ chỉ khiến tôi cảm thấy ghê †ởm. Tôi vốn tưởng rằng thành Ác Nhân các người đều là một số nhân vật lớn, chuyện lần này tới trấn Lôi Cực khai quật bảo vật, mọi người có thể hợp tác một chút, nhưng bây giờ xem ra, chỉ là một đám trứng mềm, xem ra hợp tác với thành Ác Nhân hay không đều không sao cả.”

Sau khi Trương Thác nói xong, vẫy tay áo muốn xoay người rời đi!

“Trương Ức Thùy, khoan đã!” Chí Tôn Hải Vũ vươn tay, gọi Trương Thác lại: “Chuyện khai quật bảo vật mà cậu nói, là chỉ cái gì?”

Mấy Chí Tôn còn lại cũng nhao nhao lộ ra ánh mắt nghỉ ngờ.

Trương Thác cười mỉa: “Đợi các ông có dũng khí, chúng ta lại nói chuyện!”

Sau khi Trương Thác nói xong, thì bước ra khỏi đại sảnh yến tiệc, để lại mấy Chí Tôn đưa mắt nhìn nhau, nhưng có thể thấy được một điểm, thái độ của bọn họ đối đãi với Lâm Ngữ Lam, đã không còn cung kính như trước.

Trương Thác thêm vào vấn đề quá tốt, bảo vật ở trấn Lôi Cực.

Chuyện xảy ra ở trấn Lôi Cực đã truyền khắp khu Vạn Sơn, người có chút đầu óc đều biết trong chuyện này không đơn giản như vậy, bây giờ Trương Thác đề xuất bảo vật, khiến tâm tư của bọn họ lập tức lung lay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK