Mục lục
Con Rể Quyền Quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2769

“Ha ha ha! Sư đệ, cuối cùng cậu cũng vào Khống Linh rồi, chúc mừng, chúc mừng!” Bạch Giang Nam cười to, bóng người của ông ấy xuất hiện trước mặt đám người Trương Thác.

“Bố, bố cũng biết giả bộ quá đi, sớm biết bố trâu bò thế này thì ngày đầu tiên con tới tâm Trái đất đã xông thẳng đến thành chính, vả vỡ mặt tên Võ Vương đó rồi” Bạch Trình nhìn lão già nhà mình với vẻ mặt hưng phấn.

“Thằng nhóc nhà con, bản thân không cầu tiến, mà cả ngày chỉ muốn làm cậu ấm nhà giàu đúng không?” Bạch Giang Nam võ một cái lên đầu Bạch Trình: “Được rồi, không nói chuyện với các cậu nữa, phong ấn này cũng không phải thứ có thể tùy tiện giải trừ. Trong Anh Linh điện đã xảy ra xao động rồi, tôi phải mau chóng trở về. Bắt đầu từ hôm nay, tôi không có cách nào tùy ý rời khỏi Anh Linh điện nữa”

Bạch Giang Nam nói đến đây, lại nhìn về phía Trương Thác, nghiêm túc bảo: “Sư đệ, hôm nay thả cho Kiếm Thanh Quân chạy, chuyện sau này có khả năng sẽ trở nên khá khó giải quyết. Tôi vốn còn đang lo lắng cậu có thể sẽ không kiểm soát tốt cho lắm, nhưng hiện giờ xem ra là tôi lo thừa rồi. Với thực lực của cậu hiện tại, hoàn toàn có năng lực tung hoành ở tâm Trái Đất này, không nói đến muốn đánh ai thì đánh người đó, nhưng cũng không nói, có ai có thể tùy tiện giữ cậu lại”

Bạch Giang Nam vỗ lên bải vai Trương Thác, sau đó liếc mắt nhìn đám người Vị Lai, lên tiếng bảo: “Đám thanh niên các cậu, các cậu cũng phải nỗ lực, từ hôm nay trở đi, tôi không có cách nào tiếp tục dẫn đường cho các cậu nữa. Con đường của các cậu phải do các cậu tự mình đi, hy vọng lần sau chúng ta gặp lại, các cậu đều đã đủ tiến bộ, tạm biệt”

Bạch Giang Nam nói xong, phi người bay lên.

“Bố!” Bạch Trình hét lớn một tiếng.

Bạch Giang Nam quay đầu lại một cách tuyệt đẹp, phun ra một hơi, gạt lọn tóc rối trước trán mình đi, rồi trầm giọng nói: “Thằng nhóc thối tha, sao thế?”

Bộ dáng hiện tại của ông ấy giống như anh hùng hào kiệt sắp phải tham gia nghĩa quân, mang theo một loại hương vị khí khái anh hùng dấn thân ra trận.

Tuyết bay trên bầu trời dừng trên đỉnh đầu ông ấy, thật lâu không tan đi.

Bạch Trình nhìn bố mình, hít một hơi thật sâu: “Bố, bố có thể đừng làm màu như vậy được không, con còn tưởng bố sắp chết rồi”

Bạch Giang Nam lảo đảo một cái, suýt chút nữa thì ngã từ trên trời xuống: “Bố thấy thăng nhóc nhà con rất lâu chưa bị ai đánh đúng không, con đợi lần sau bố gặp được con sẽ đánh con một trận, học hỏi lão đại nhà con một chút đi, bố đi đây”

Bạch Giang Nam nói xong, không dừng lại thêm nữa.

“Bố!” Bạch Trình lại hét lớn một tiếng: “Con là đồ thiếu đòn đó, tới đánh con đi”

Nhưng lần này Bạch Giang Nam không quay đầu lại nữa.

“Tôi nói nè Bạch Trình, cậu thật sự thèm đòn sao?” Locke liếc mắt nhìn anh ta.

Bạch Trình lắc đầu, hốc mắt có hơi đỏ lên: “Tôi hiểu bố tôi, nếu không phải ông ấy phải rời đi một khoảng thời gian rất dài, sẽ không dặn chúng ta những điều này đâu. Lần này ông ấy có khả năng thật sự rất lâu không thể xuất hiện”

Trương Thác nhìn về phía Bạch Giang Nam rời đi, không hề lên tiếng.

Sâu trong Anh Linh điện, Bạch Giang Nam chậm rãi bước vào trong, ông ấy đi vào đại sảnh, quỳ một gối xuống: “Liệt tổ liệt tông, đệ tử Bạch Giang Nam trở về nhận tội!”

Trong nháy mắt giọng nói của ông ấy vừa dứt, một thanh trường thương ngưng tụ từ linh khí mà thành, đâm xuyên qua cơ thể của ông ấy.

Khóe miệng của Bạch Giang Nam nhếch lên: “Thằng nhóc thối tha, tuyệt đối đừng khiến ông đây thất vọng”

Lại một thanh trường thương khác tới ngay sau đó, ghim Bạch Giang Nam vào đất.

Tâm Trái Đất, tại một mảnh đại lục bị chia cắt vào ngày hủy diệt, được gọi là chiến trường cổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK