Mục lục
Con Rể Quyền Quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2744

“Đảo Ánh Sáng, Hoành Sơn Thất Thái Bảo, các người có biết mình đang làm gì không, các người đang khiêu khích học viện Thiên Vũ chúng tôi, khiêu khích toàn bộ khu Vạn Sơn!” Chí Tôn dẫn đầu học viện Thiên Vũ cắn răng, căm hận nói.

“Ha ha, khiêu khích học viện Thiên Vũ các người, khiêu khích toàn bộ khu Vạn Sơn sao?” Trương Thác mỉm cười: “Khi học viện Thiên Vũ các người đổ chuyện ở trấn Lôi Cực lên người đảo Ánh Sáng tôi, chắc hẳn phải nghĩ đến ngày này rồi chứ?”

Người của học viện Thiên Vũ nghe được lời này, sắc mặt thay đổi: “Cậu..”

Lúc trước, học viện Thiên Vũ đã từng phái người đi tới trấn Lôi Cực, giết chết toàn bộ người còn sống sót, nên không có người nào biết chuyện ở trấn Lôi Cực có liên quan đến học viện Thiên Vũ và Kiếm Cốc, nhưng từ khi nào Trương Ức Thùy này lại biết?

“Sao thế, cảm thấy bất ngờ lắm đúng không?” Trương Thác ngồi xổm trước mặt người dẫn đầu học viện Thiên Vũ kia: “Lúc đó không khéo cho lắm, tôi lại ở trong trấn Lôi Cực, hơn nữa còn sống sót đi ra ngoài, mà không chỉ có tôi thôi đâu, người đi ra ngoài còn có hơn trăm người nữa. Toàn bộ hành động của học viện Thiên Vũ ở nơi đó, đều bị người nhìn thấy và quay lại rồi. Anh cảm thấy nếu tung những video đó ra, thì học viện Thiên Vũ các người còn có thể đại diện cho toàn bộ khu Vạn Sơn này nữa sao? Sợ là các người sẽ trở thành con chuột bị người người đuổi đánh thì có?”

Người dẫn đầu học viện Thiên Vũ im lặng vài giây, sau đó đáp: “Trương Ức Thùy, cậu muốn làm gì?”

Người dẫn dầu này biết rất rõ, nếu Trương Ức Thùy đã nói lời này ra, vậy chắc chắn là muốn trao đổi gì đó.

“Tôi muốn gì thì để sau hãy nói” Trương Thác lắc đầu, sau đó nói với Bạch Trình: “Giết những tên còn lại trước đi”

Bạch Trình gật đầu, không lên tiếng mà chiến linh phía sau ngưng tụ ra năng lượng linh khí, chém về phía một Chí Tôn đang bị thương nặng của học viện Thiên Vũ. Chí Tôn này làm sao có thể chịu chết như vậy được, lập tức cơ thể bật dậy, bay vút lên trời. Ba Chí Tôn còn lại cũng như thế.

“Chạy? Chạy thoát được không?” Bạch Trình cười lạnh một tiếng, lập tức mười bốn đường anh linh xuất hiện, đè ép bốn người này đến chết!

Học viện Thiên Vũ đứng trên đỉnh khu Vạn Sơn, cho dù là một học viên bình thường trong học viện Thiên Vũ, thì trong lòng cũng có ngạo khí vượt xa người bình thường, càng đừng nói đến sự tồn tại cấp bậc Chí Tôn, họ đi đến nơi nào, chỉ sợ là Chí Tôn cùng cấp bậc ở đó, cũng sẽ đối xử với Chí Tôn ở học viện Thiên Vũ cung kính hơn.

Những người này đã quen với việc ngồi ở ghế trên, được người tôn kính suốt một thời gian dài.

Đợt thử luyện hàng năm lại càng bị những người này coi thành trò chơi giải trí, bọn họ tự xưng là chúa tể của khu Vạn Sơn này, mỗi một hành động đều có thể tác động đến toàn bộ khu Vạn Sơn.

Nhưng hôm nay, những người tự xưng là chúa tể khu Vạn Sơn này, có thể nào cũng không ngờ, vậy mà mình lại ở trong sân thử luyện này, bị người coi thành con mồi và giết sạch.

Hai học viên Học viện Thiên Vũ còn sống sợ đến mức cả người run rẩy, ngay cả Chí Tôn của học viện mà những người này còn dám giết, vậy còn có gì mà bọn họ không dám làm nữa không?

Nữ học viện trước đó thị uy với Vị Lai vẫn chưa chết, cả người cô ta run cầm cập, ông quần ướt nhẹp, sợ đến mức mất khống chế.

Trương Thác mắt thấy bốn Chí Tôn của học viện Thiên Vũ đã chết, lúc này mới phủi tay, mở miệng nói với người dẫn đầu học viện Thiên Vũ: “Được rồi, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện bên dưới trấn Lôi Cực. Tôi cũng thấy rất hứng thú, không bằng nói ra để mọi người cùng chia vui một chút đi được không?”

Ngay khi anh nói ra câu nói này, Đan Kiệt và bốn Chí Tôn khác, đều dời lực chú ý qua bên này hết. Từ khi Trương Thác thương lượng với bọn họ, anh đã nhắc đến chuyện bên dưới trấn Lôi Cực có chí bảo, nhưng rốt cuộc là gì thì không ai biết.

“Tôi biết thứ mà cậu muốn là gì” Người dẫn đầu học viện Thiên Vũ nở nụ cười: “Nhưng, Trương Ức Thùy, có những thứ đối với cậu mà nói, biết rồi cũng chưa chắc đã là chuyện tốt, cậu chắc chắn muốn hỏi đến cùng sao?”

“Đương nhiên rồi” Trương Thác gật đầu: “Không hỏi đến cùng, thì anh cho rằng tôi đang kể chuyện cười với anh chắc?

Nói đi, bên dưới trấn Lôi Cực là thứ gì, nhiệm vụ lần này của các người là gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK