Mục lục
Con Rể Quyền Quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

2640:

Người thanh niên dẫn đường thấy Trương Thác nói như vậy thì hơi sửng sốt, sau đó gương mặt khó coi. Bọn họ vốn cho rằng món ăn đầu tiên, có thể khiến Trương Ức Thùy hơi kiêng kị một chút, nhưng bây giờ xem ra, đối phương không e sợ một chút nào.

Người thanh niên dẫn đường cười nói: “Ha ha, người anh em Trương Ức Thùy, đây là xử lý một số người náo loạn tìm phiền phức mà thôi, không thực sự nghiêm túc hành hạ anh ta, là chính anh ta không có bản lĩnh gì, tắt thở trước mất”

“Hóa ra là như vậy” Trương Thác gật đầu: “Vậy đúng là anh ta có chút vấn đề, nhưng mà nhìn những thứ này, trái lại khiến khẩu vị của tôi mở rộng hơn, khiến tôi rất sốt ruột muốn mau chân nhìn xem món ăn đặc sắc của các người rồi”

Người thanh niên dẫn đường mờ mịt liếc nhìn, nghĩ thầm trong lòng đúng là ngạo mạn, mọi người ở đây biết rất rõ cái gọi là đồ ăn đặc biệt, cụ thể là chỉ cái gì.

Người thanh niên dẫn đầu vươn tay ra hiệu mời: “Người anh em Trương Ức Thùy, mời đi bên này”

Trương Thác gật đầu, đi theo người thanh niên đi tới cầu thang thông tới tầng hai, Y Ngọc Điệp cố nén buồn nôn đi theo lên.

Khi Trương Thác vừa đi tới vị trí cầu thang, chỉ thấy hai người đàn ông vạm vỡ say lảo đảo từ trên cầu thang xuống, khi đi ngang qua bên cạnh Trương Thác, hai người va vào Trương Thác.

“Con chó nào không có mắt nhìn thế hả?” Một người đàn ông vạm vỡ say rượu chửi ầm lên.

“Tôi thấy người không có mắt là anh mới đúng?” Trương Thác mỉm cười đáp lại.

“Nhanh quỳ xuống xin lỗi cho ông, biết ông đây là ai không?” Một người đàn ông vạm vỡ say rượu khác cũng mở miệng: “Chí Tôn Đan Kiệt, là chú của ông đây!”

“Hả?” Trương Thác ngoài ý muốn liếc mắt nhìn đối phương một cái, sau đó nhìn về phía người thanh niên dẫn đường: “Đây cũng là tới dùng bữa sao?”

Người thanh niên dẫn đường lắc đầu, lên tiếng: “Không phải, vị này là cháu của Chí Tôn Đan Kiệt, chỉ tới nơi này dùng cơm mà thôi”

Trương Thác gật đầu: “Hóa ra là như vậy, nhưng mà thành Ác Nhân các người đã nói là chuẩn bị đồ ăn đặc biệt cho tôi, vậy người không liên quan, cũng không cần phải xuất hiện ở nơi này đúng không?”

Trước người Trương Thác có một tia sáng sắc bén lóe lên rồi biến mất, người đàn ông vạm vỡ tự xưng là cháu của Chí Tôn Đan Kiệt cái đầu bay lên, máu tươi phun trào ra.

Nhìn cái đầu bay lên trước mắt, người thanh niên dẫn đường ngây người, đây là cháu của Chí Tôn Đan Kiệt đấy! Vậy mà Trương Ức Thùy này cứ chém như thế?

Hai người kia cũng là thành Ác Nhân sắp xếp lần này, bọn họ cố ý dẫn một người có thân phận trong đó tới, nhưng không hề nghĩ tới, thân phận này không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì đối với Trương Ức Thùy!

Trong quá trình người thanh niên dẫn đường ngây người, Trương Thác nắm lấy một người đàn ông vạm vỡ uống say khác, mở miệng nói: “Ở chỗ chúng tôi, đối đãi với người ăn nói không lễ phép, có một cách chơi khác chính là lột da, không phải dùng dao lột da, mà cắt từ trên da đầu”

Trương Thác vừa nói vừa làm ra động tác, thanh đao khí trong tay anh rạch một đường trên đỉnh đầu người đàn ông này.

“Sau đó rót chất lỏng khiến người ta ngứa ngáy vào trong từ đây, thứ này tôi không mang, nhưng mà khí cũng có thể tạo thành hiệu quả tương tự, lúc này khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, anh ta không có cách nào lấy tay gãi, trong lòng chỉ có một ý nghĩ theo bản năng, chính là chui ra. Đến cuối cùng, người này sẽ tự mình chui ra từ vết cắt trên đỉnh đầu, khiến da và thịt hoàn toàn phân ly, lúc này mới vui”

Mỗi câu mà Trương Thác nói đều tự mình đi làm, khi anh vừa mới nói xong, người đàn ông bị anh nắm lấy toàn thân đều đang vặn vẹo.

Có thể nhìn thấy được, dòng khí màu tím đang chui theo dòng vào trong từ đỉnh đầu người đàn ông này, khiến người đàn ông này chịu đủ hành hạ.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK