Mục lục
Con Rể Quyền Quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2608:

Động tác của Trương Thác gian nan giơ thần kiếm trong tay lên, sau đó nhẹ nhàng vung.

“Nhất Kiếm… Phiêu Tuyết!”

Trên thần kiếm trong tay Trương Thác, một tia sáng màu trắng sáng lên, hào quang chói mắt này cho dù là Kiếm Bảo Đinh, đều nhắm mắt lại theo bản năng, chỉ trong nháy mắt một bóng người màu trắng xuất hiện sau lưng Trương Thác, làm ra động tác đâm kích, động tác này liên tục chưa tới một giây, bóng người màu trắng nhanh chóng biến mất, người nào cũng không thể thấy rõ.

Mỗi người ở đây đều cảm nhận được rét lạnh thấu xương truyền từ trong đáy lòng ra, chỉ trong nháy mắt lan ra toàn thân, trợn mắt nhìn, phát hiện ở dưới chân chẳng biết kết một tầng băng từ lúc nào, trên quần áo của mình cũng bao trùm một tầng băng, tầng băng này dày ba centimet!

Dưới bầu trời có tuyết rơi, tỉa sáng trắng kia giống như từ phía chân trời mà đến, lại từ phía chân trời biến mất, nhanh tới mức xuất hiện ảo giác, giống như tồn tại vĩnh hằng, lại giống như chưa từng xuất hiện.

Ngọn núi ở xung quanh đều đóng băng toàn bộ, hình thành một vùng trắng xóa, lúc này trong trời đất là một vùng thê lương, đêm tối bị băng tuyết này chiếu sáng lên, ánh trăng vắng lặng, vậy mà lúc này khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Ngọn núi ở bốn phía bị một kiếm đóng băng!

Phiêu Tuyết Kiếm Ý, lúc này đã được để lộ ra một cách hoàn mỹ!

Đây, mới là Phiêu Tuyết Kiếm Ý chân chính!

Dưới một kiếm, ngàn dặm đóng băng!

Thần kiếm trong tay Trương Thác hoàn toàn tiêu tán ở trong không trung, tay cầm kiếm của Trương Thác hoàn toàn rủ xuống một bên, không thể nhấc lên, rõ ràng là đã bị phế đi.

Kiếm Bảo Đinh đã bị đóng băng ở không trung, một cây trụ băng cao tới bảy mươi mét, phong tỏa Kiếm Bảo Đinh hoàn toàn ở bên trong, băng cốt này có thể khiến trái tim người dừng đập.

Cả dãy núi trở nên yên tĩnh, gió lạnh cuốn sạch mà qua, khiến mọi người vẫn đứng ở đây không nhịn được run lẩy bẩy, run rẩy làm nát băng tinh trên người thành mảnh nhỏ, bọn họ chỉ bị kiếm ý này đảo qua mà thôi.

Cái đầu của tà túy đã sớm chạy xa chậm rãi bay trở về, trên mặt tà túy tràn ngập kinh hãi, nó chưa bao giờ thấy được một kiếm đáng sợ như thế, cho dù là nó thời kỳ toàn thịnh, đối mặt với một kiếm như vậy, chỉ sợ chỉ có kết cục bị chém giết.

Toàn Cảnh Thiên và Ngọc Hà há to miệng thở hổn hển, cũng cảm thấy kinh hãi vì uy lực của một kiếm này.

Cột băng thông thiên kia, tỏa ra ánh sáng u ám ở dưới ánh trăng.

Trương Thác nhìn cột băng ở trước mắt, há to miệng thở hổn hển, uy lực của một kiếm này, hoàn toàn khiến Trương Thác không tưởng tượng nổi, nếu không phải Trương Thác hoàn toàn ngưng tụ Phiêu Tuyết Kiếm Ý, nếu tản đi phạm vi lớn mà nói, trong ngọn núi xung quanh, có không biết bao nhiêu sinh linh sẽ chết ở dưới vùng đóng băng này, gặp cực khổ trước tiên sẽ là đám người Từ Trọng Vinh.

Trương Thác há miệng th ở dốc, nhưng đột nhiên cười ra tiếng, hôm nay khiến anh phát hiện một cách dùng khác của Diệt Thế Ma Kiếm, đây cũng có thể nói là điểm tinh túy của Diệt Thế Ma Kiếm, chỉ cần bản thân đủ mạnh, ở trong tình huống có đủ khí, trên lý luận Diệt Thế Ma Kiếm có thể mạnh vô hạn.

“Anh, rốt cuộc con hàng này là ai thế, cũng quá điên cuồng rồi” Toàn Cảnh Thiên nhìn cột băng chọc trời kia.

Trong mắt Ngọc Hà cũng tràn ngập kiêng kị.

Trương Thác thở sâu: “Kẻ địch mạnh, nhưng mà cuối cùng đã kết thúc, nói ra cậu và Ngọc Hà…”

Trương Thác còn chưa nói xong, đã bị giọng nói lo lắng bên tai cắt ngang.

“Không!” Giọng nói của Tà Thần dồn dập vang lên bên tai Trương Thác: “Ông ta không chết! Tên nhóc, cẩn thận một chút!”

“Rầm!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK