Mục lục
Con Rể Quyền Quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHương 3112

Thím ba suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Không được, theo thím, vẫn nên qua lại với võ quán Trần Kỳ, cháu xem thằng nhóc này, cậu ta trẻ tuổi, cũng có tướng mạo, Bành Tử tuy răng cũng được coi là một người đẹp, nhưng chưa tới mức khuynh quốc khuynh thành, căn bản không trói nổi loại người này, ngược lại cái tên đại đệ tử của võ quán Trần Kỳ kia, vẫn luôn nhớ mãi không quên Bành Tử, thay vì đánh cược vào một cái nhân tố không ổn định, chi bằng trực tiếp chọn võ quán Trần Kỳ, dù sao lựa chọn này, nhất định sẽ không sai.”

Bành Kiệt nhún nhún vai: “Cháu sao cũng được, bây giờ gọi cậu ta đến, chính là muốn thím ba đưa ra quyết định, thím quyết định không muốn qua lại với Lâm Thị, vậy cháu chắc chắn sẽ không để thằng nhóc này sống dễ chịu, phải lột một khoản tiền từ trên người cậu ta xuống”

Thím ba gật gật đầu: “Được, chuyện này cháu đi làm đi”

Bành Kiệt đồng ý một tiếng, đi về phía Trương Thác.

Thím ba nhìn bóng lưng Bành Kiệt rời đi, đi tới một bên không người, lấy điện thoại ra, gọi tới một dãy số: “Alô, chuyện đã làm xong rồi, bây giờ cái người chịu tội thay cũng đến rồi, cậu chuẩn bị mang người qua đây đi, yên tâm, Bành Tử tuyệt đối là của cậu, không chạy được, nếu cậu làm đủ tốt, nó đêm nay sẽ tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường cậu”

Ở một bên, Trương Thác bị mấy người của võ quán Trần Kỳ vây quanh, trong miệng những người này, còn đang phát ra tiếng châm biếm anh.

Bành Kiệt bước nhanh tới, lên tiếng nói: “Thằng nhóc kia, cái này cậu cũng thấy rồi đấy, chuyện này không riêng gì có quan hệ với nhà chúng tôi, cũng phải cho võ quán Trần Kỳ một cái giải thích, bây giờ mang cậu tới đây rồi, nhà chúng tôi dễ nói chuyện, sáu mươi tỷ, tạm tha cho cậu lần này, về phần võ quán Trần Kỳ bên này, cậu tự đi mà giải quyết”

Trương Thác khẽ nhíu mày, anh không quan tâm ba mươi tỷ hay là sáu mươi tỷ, nhưng thái độ xảo trá này của Bành Kiệt, quả thật khiến anh vô cùng phản cảm.

Trương Thác từ nhỏ, làm việc đều không phải mánh khóe bình thường gì, muốn xảo trá, trước đây cũng đều là anh xảo trá người khác, bây giờ thu tay rồi, trái lại bị người ta xảo trá tới trên người rồi.

“Chỉ có ba tỷ, muốn không?” Trương Thác trả lời.

Bành Kiệt sắc mặt thay đổi: “Thăng nhóc kia, cậu đùa tôi đấy à? Nói cho cậu biết, sáu mươi tỷ, một xu cũng không thể thiếu!”

“Đúng, sáu mươi tỷ, một xu cũng không thể thiếu!”

Trong nháy mắt lời của Bành Kiệt vừa nói ra, lại có một giọng nói nữa vang lên, chỉ thấy một tên đàn ông nhìn qua hai bảy hai tám tuổi, trên người còn mặc quần áo luyện võ, bước nhanh tới, trên quần áo luyện võ của anh ta, viết một chữ Trần, đại biểu thế lực phía sau, chính là người của võ quán Trần Kỳ.

Sau khi người đàn ông này xuất hiện, những tên thành viên của võ quán Trần Kỳ vốn đang vây quanh Trương Thác kia, toàn bộ đều lộ ra vẻ cung kính.

“Đại sư huynh Trần Đài!”

“Chào đại sư huynh!”

“Đại sư huynh!”

Mọi người lên tiếng, nói ra thân phận của người đàn ông này.

Trần Đài, chính là đại đệ tử của võ quán Trần Kỳ, anh ta sớm đã ở quanh đây đợi rồi, sau khi nhận được điện thoại của thím ba gọi tới, lập tức liền xuất hiện ở đây.

Trần Đài đầu tiên là hướng về phía Bành Tử mỉm cười một cái: “Bành Tử, em biết không, chuyện này em là vô tội, nhưng em vô tội, không có nghĩa người này cũng vô tội, chẳng lẽ em cho rằng chuyện này khéo như vậy sao, trong này có người ở giữa gây khó dễ, về phần có mục đích gì thì anh không biết, cũng không muốn biết, nhưng em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không để cho người này đạt được mục đích đâu, cậu ta sẽ phải trả giá đắt”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK