Mục lục
Con Rể Quyền Quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2777

“Cũng được” Võ Vương gật đầu: “Vậy để cậu đi trước khiêu chiến vậy!

“Xin lĩnh mệnh!” Sắc mặt của Triều Thanh Tùng vui mừng, sau đó cơ thể lóe lên, xuất hiện ở phía trước chiến trường đó.

Cái hào rộng do một kiếm của Trương Thác chém ra, trở thành đường phân tách chiến trường của hai quân, Triều Thanh Tùng lại đứng ở phía trước đường ranh giới, lớn tiếng nói: “Bảy tên nhóc Hoành Sơn, ai dám chiến một trận với Triều Thanh Tùng tôi!”

Giọng nói của Triều Thanh Tùng vang dội, tràn đầy sự tự tin.

“Thằng nhãi Triều Thanh Tùng chớ có ngông cuồng, ông nội Bạch Trình của cậu tới trị cậu đây!” Bạch Trình cầm đồ đao màu đen trong tay, phi người tới.

Lúc này, dáng vẻ đại chiến của hai quân cực giống với thời kỳ Tam Quốc, tướng lĩnh đi khiêu chiến trước, tướng bên nào thắng thì sẽ giáng đòn phủ đầu.

“Ngu ngốc? Ha ha ha, người cũng như tên!” Triều Thanh Tùng cười to một tiếng, anh linh hiện ra phía sau.

“Tôi phải lấy mạng cậu!” Phía sau Bạch Trình cũng có một chiến linh hiện ra, hai người lập tức lao vào đánh nhau.

Triêu Thanh Tùng thân là Chí Tôn, có kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Mà Bạch Trình, thực lực thật sự của anh ta mới bước vào Phú Thần, tuy rằng có chiến linh hỗ trợ, nhưng đối mặt với Triều Thanh Tùng, vẫn luôn nằm ở tình thế xấu.

Nếu không phải vì có kinh nghiệm chiến đấu còn mạnh mẽ hơn cả Triều Thanh Tùng chống đỡ cho anh ta, thì Bạch Trình chỉ sợ đã bại trong vòng mười chiêu rồi. Dù sao thì thực lực của bản thân anh ta vẫn còn quá yếu.

Trong chiến trường, hai người đánh nhau đều dùng sát chiêu, một đòn sau tàn nhẫn hơn đòn trước, chỉ là so với sát chiêu nhiều vô số kể của Triều Thanh Tùng, thì Bạch Trình lại chỉ có một chiêu, rõ ràng chỉ có một chút bản lĩnh đã dùng xong, khi sắp chống đỡ hết nổi, Bạch Trình hét to một tiếng: “Thằng nhóc Triều Thanh Tùng, chẳng qua cũng chỉ như vậy, chúng ta ngày khác chiến tiếp nhé!”

Nói xong, anh ta lập tức lùi vào trong đường ranh giới đó, rõ ràng lần này Bạch Trình đã thua rồi.

Triêu Thanh Tùng cười to một tiếng, tình cảnh như vậy khiến đám người Võ Vương ở cứ điểm thành chính đều bật cười.

“Lão đại, tên này có thực lực không tệ, phải hai người mới có thể bắt được cậu ta” Bạch Trình mang tin tức trở về.

“Không tồi” Trương Thác gật đầu với anh ta: “Đây vốn chính là cơ hội cho cậu luyện tay, với thực lực của cậu hiện tại, ngoài mang một chiến linh ra, có thể đánh lâu như vậy, đã là đủ rồi, lần này ai đi đây?”

“Em đi!” Alex nhe răng, trận chiến của bọn họ ngày hôm nay chỉ coi như diễn tập.

Chỉ có điều, lân này bên Võ Vương không cho đám người Trương Thác cơ hội chủ động xuất kích nữa, mà lại chỉ đích danh tên họ, muốn khiêu chiến với một người.

Võ Vương mặc trường bào màu đen, trên áo bào có thêu chỉ vàng, anh ta phí người tới, đáp xuống phía trước chiến trường, hét lớn một tiếng: “Lâm Ngữ Lam, có dám ra đánh một trận không?”

Võ Vương không hề khiêu chiến với Trương Thác, cái tên mà anh ta gọi là của Lâm Ngữ Lam, người đã từng là nữ chiến thần ở thành chính Vạn Sơn, đã từng là vị hôn thê của Võ Vương trong mắt người khác!

Chẳng ai ngờ được vậy mà Võ Vương lại ở trước vạn quân này, hạ chiến thư với Lâm Ngữ Lam.

Trên đỉnh dãy núi, sắc mặt của đám người Trương Thác đều hơi khó coi, hành động này của Võ Vương quả thực nằm ngoài dự đoán của bọn họ, khiến không ai có thể ngờ được.

Nếu là bình thường, khi Võ Vương hạ chiến thư với Lâm Ngữ Lam, chắc chắn sẽ hứng lấy một tràng tiếng châm biếm.

Nhưng hiện giờ, đám người Trương Thác lại không có cách nào phun ra bất cứ tiếng trào phúng gì.

Ởkhu Vạn Sơn, cái tên Lâm Ngữ Lam đại diện cho điều gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK