Mục lục
Con Rể Quyền Quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 647:



Trương Thác nhìn thấy, lúc này trong sảnh lớn có không ít người đang ngồi, bao gồm cả ghế VỊP ở trên lầu cũng khoá chặt cửa, bên trong đều có người đang ngồi.



“Cô đang muốn đấu giá ngọc sao?” Trương Thác tò mò hỏi.



“Ừm”



Tân Như gật đầu: “Lần đấu giá này tôi dự định sẽ quyên góp ba mươi phần trăm lợi nhuận cho viện mồ côi khai xuân.



Cũng sắp chuyển mùa rồi, mấy đứa nhỏ cần thêm nhiều quần áo, tôi cố ý nhập vào một số đá vương và đá vua từ chỗ Thạch Vương, đều là hàng thượng phẩm cao cấp”



Trước đây Trương Thác cũng đã từng tham gia loại hình đấu giá ngọc này vì vậy không cảm thấy lạ lãm.



Đúng vào lúc này chuông điện thoại của Tân Như vang lên.



Ánh mắt của Trương Thác vô thức lướt qua chiếc điện thoại trên tay Tân Như, trong khoảnh khắc màn hình điện thoại của Tân Như sáng lên, Trương Thác đã nhìn thấy một trang tìm kiếm liên quan đến quần áo mùa thu cho trẻ em.



Trương Thác có ấn tượng khá tốt với Tân Như, nhất là đối với viện mồ côi. Xã hội này không thiếu người có lòng tốt, làm việc thiện nhưng những người thật sự không màng đến danh lợi quả thật là vô cùng ít.



Trương Thác chính là loại người này, Tân Như cũng thế.



Hiện nay, đang là thời kỳ tăng trưởng của công ty Hành Vân, nếu như ở thời điểm mấu chốt này, Tân Như nói ra việc bản thân vẫn luôn quyên tặng hỗ trợ cho viện mồ côi chắc chắn sẽ khiến cho độ nhận diện của Hành Vân lại càng thêm rộng rãi hơn. Đối với Hành Vân mà nói là hoàn toàn có lợi mà vô hại.



Nhưng Tân Như chưa từng kể lể về chuyện này, đối với Tân Như mà nói, hỗ trợ tài chính cho viện mồ côi chỉ đơn thuần là một việc mà bản thân cô ấy muốn làm mà thôi.



Tân Như nghe điện thoại, nói vài câu với bên kia đã vội vàng cúp máy, có chút ngượng ngùng nhìn qua Trương Thác.



“Cô cứ làm việc đi, tự tôi tuỳ ý dạo quanh là được rồi”



Trương Thác chủ động lên tiếng.



“Thật là một người đàn ông thân thiện” Tân Như nhìn Trương Thác sau đó bước vội ra ngoài.



Trương Thác một mình dạo vòng quanh sảnh lớn, anh phát hiện ra có một nửa số người nói chuyện bằng giọng địa phương vùng ngoài. Xem ra lần này công tác tuyên truyền của Tân Như rất tốt.



Một buổi đấu giá đá quý có thể khiến danh tiếng của cửa hàng đá quý này được truyền bá rộng rãi hết mức có thể. Từ nhiều phương diện mà nói, khứu giác kinh doanh của Tân Như rất nhanh nhạy.



Trương Thác vẫn đang đi dạo, phía sau vang lên một giọng nói nữ tính.



“Ủa, anh rể?”



Trương Thác xoay đầu nhìn thì thấy một bóng người yêu kiều, tóc ngắn đang đứng ở phía sau mình.



“Trương Mỹ?” Trương Thác bất ngờ nhìn đối phương.



Lần trước đến Hà Xuân, Trương Thác còn hỏi Từ Uyên sao không thấy con bé Trương Mỹ đâu, Từ Uyên nói nhà Trương Mỹ xảy ra chuyện nên xin phép trở về nhà rồi, kết quả là đăng ảnh đi chơi khắp nơi trên facebook.



“Không phải em đi du lịch à?” Trương Thác hiếu kỳ hỏi.



Trên mặt Trương Mỹ lộ ra một nụ cười hơi thiếu tự nhiên, sau đó gật đầu nói: “Đi chơi một vòng rồi, mới trở về mấy hôm nay thôi. Nghe nói có một buổi đấu giá nên đến xem thử. Anh rể, em giới thiệu với anh một chút, đây là bố của em”



Đứng sau lưng Trương Mỹ là hai người đàn ông, một người nhìn già dặn hơn một chút, người kia nhìn có vẻ tầm hai mươi mấy tuổi.



“Chào chú” Trương Thác gật đầu chào hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK