Chương 3094
“Thôi bỏ đi, tôi làm sao hiểu mấy cái thứ méo mó của các người chứ, đó là cái gì, chúng tôi còn có chuyện khác phải làm, đi trước đây, hai người cứ từ từ ôn lại chuyện xưa đi.”
Triệu Chính Khải nói, rồi làm tư thế giống như đang “bơi”, bơi trong không trung ra khỏi núi Ngọc Hư.
“Đi? Đến rồi, thì đừng có đi chứ” Đạo sĩ Ngọc Hư duỗi cánh tay ra.
Triệu Chính Khải giống như bị điện giật, cả người run lên, dừng lại trên không trung.
Đạo sĩ Ngọc Hư liếc nhìn xung quanh, bắt đầu nói: “Làm núi Ngọc Hư của ta lộn xộn thế kia, nếu để các người đi, thế thì đạo quán Ngọc Hư ta tồn tại để làm gì chứ?”
“Nếu không cần thiết, vậy thì không cần tồn tại nữa”
Trương Thác vung lưỡi liềm trong tay.
“Ö?” Đạo sĩ Ngọc Hư nhìn Trương Thác với vẻ mặt đây thích thú: “Cậu thật sự cho rằng, dựa vào bộ dạng của cậu bây giờ thì có thể phá hủy được núi Ngọc Hư của tôi sao?”
“Có thể thử xem” Trong lời nói của Trương Thác không hề có bất cứ sắc thái cảm xúc nào: “Suy cho cùng, thần tiên này, cũng không phải là không thể giết”
“Này, này, này!” Triệu Chính Khải đang lơ lửng trong không trung kỳ quái kêu lên mấy tiêng: “Trương Thác, cậu đang chém gió đấy à, nhưng tuyệt đối đừng kéo tôi vào, cái này, Thối Cốt Đại… à không không, Cốt Ma đại ca, chuyện này không liên quan tới tôi, các người đánh với cậu ta là được rồi, thả tôi đi, có được không?”
Triệu Chính Khải ra vẻ nịnh nọt.
“Ha ha, thật đúng là bọn nhãi ranh lắm điều” Đạo sĩ Ngọc Hư há to miệng, cổ ông ta duỗi ra một cách khoa trương, há cái miệng to đầy răng nanh đó định nuốt Triệu Chính Khải xuống.
“Ôi mẹ kiếp!” Triệu Chính Khải hét lên, ngón tay xoa xoa cái vòng trên Cang Long Giản, Cang Long Giản trong tay phát ra tiếng gầm gừ, luồn sức mạnh vô hình trói buộc Triệu Chính Khải cũng bỗng chốc biến mất không thấy đâu, Triệu Chính Khải dường như cũng chẳng hề do dự, co giò bỏ chạy.
Triệu Chính Khải chạy như bay, cái cổ của đạo sĩ Ngọc Hư hình như có thể dài ra không giới hạn, giống như một con mãng xà khổng lồ, quấn lấy Triệu Chính Khải.
Triệu Chính Khải nhắm kỹ đạo sĩ tay đang cầm song chùy kia, lao người tới đạo sĩ đó, đột nhiên thay đổi phương hướng trước mặt đạo sĩ đó.
Đạo sĩ đó chỉ thấy Triệu Chính Khải lao về phía mình, định dùng búa đánh chặn, nhưng Triệu Chính Khải trước mặt đột nhiên biến mất, cái mồm đầy máu của đạo sĩ Ngọc Hư đột nhiên vươn tới, đạo sĩ kia không kịp phản ứng lại, thoáng chốc bị nuốt vào trong bụng, không có được một cơ hội để phản kháng.
“Mẹ nó, nó trở nên tham ăn rắn rồi!”
Trong lúc Triệu Chính Khải bỏ chạy, cái miệng của ông ta cũng không ngừng nói.
Còn Trương Thác thì vẫn đứng im một chỗ, anh nhìn Cốt Ma, Cốt Ma cũng nhìn anh.
Đạo sĩ Ngọc Hư sợ hãi cây mệnh liềm trong tay Trương Thác, nhưng Cốt Ma lại không cảm thấy sợ thứ này, thứ duy nhất khiến Cốt Ma sợ, cũng chính là luồn tử khí đen xì trên người Trương Thác, nhưng sau khi dung hợp trận pháp, ảnh hưởng mà tử khí gây ra cho Cốt Ma cũng không còn lớn như trước nữa.
Trương Thác và Cốt Ma đứng ở trên không hồi lâu, Trương Thác đột nhiên nhướng mày: “Nhìn ánh mắt của ông, hình như rất hận tôi”