Chương 3092
“Ẩm Nguyệt!”
Trương Thác đột nhiên hét lớn một tiếng!
Ngay tại ngọn núi sớm đã bị sụp xuống cách đó không xa, Ẩm Nguyệt hoàn chỉnh không chút sứt mẻ từ trong lòng đất chui ra, trôi nổi giữa không trung.
“Diệu Nhật!”
Đồng thời, Diệu Nhật hiện lên bên cạnh Ẩm Nguyệt.
Lĩnh vực nhật nguyệt âm dương của Trương Thác, cũng trong lúc này mở ra.
Sau khi lĩnh vực mở ra, ảnh hưởng to lớn Trương Thác phải chịu trong lĩnh vực không trọng lực đã giảm nhỏ đi.
Trương Thác mở ra lĩnh vực, mới là trạng thái chiến đấu mạnh nhất của anh, sở dĩ vẫn luôn lấy trạng thái trước đó chiến đấu với đạo sĩ Ngọc Hư, chính là bởi vì, lĩnh vực cùng với Anh Linh của Trương Thác, đang trấn áp một ma đầu khác.
Lĩnh vực nhật nguyệt trôi nổi phía sau Trương Thác.
Trương Thác giơ cánh tay lên.
“Lưỡi hái bản mệnh!”
Liêm đao màu đen, đồng dạng từ trong lòng đất phóng lên trời, mang theo từng trận tử khí màu đen, xoay tròn trong tay Trương Thác.
Đồng thời lúc này, hư ảnh Anh Linh to lớn, hiện lên phía sau Trương Thác, mà những chiến linh áo giáp phụ thuộc vào trên người Trương Thác kia, toàn bộ đều dựa vào lên người Anh Linh phía sau anh.
Đường vân màu đen, từ dưới chân Trương Thác lan ra, thẳng đến cổ anh mới dừng lại, hai tròng mắt tối đen của Trương Thác trở nên quỷ dị, trên người có tử khí bốc lên.
Trương Huyền của giờ khắc này, mới là trạng thái mạnh nhất của anh.
Đang bám trên cổ Cưồng Si không ngừng căn hút, đạo sĩ Ngọc Hư đột nhiên đình chỉ động tác, ánh mắt nhìn về phía Trương Thác.
Trương Thác cầm Lưỡi hái bản mệnh trong tay, nhẹ nhàng chỉ tay về phía đạo sĩ Ngọc Hư.
Ngay tại cái chỉ tay này của Trương Thác, cảnh tượng xung quanh, bắt đầu biến hóa.
Núi Ngọc Hư vốn đã bị hủy diệt, lúc này thế mà lại khôi phục nguyên dạng, trên núi Ngọc Hư, mây mù lượn lờ, có đạo đồng chạy băng băng giữa núi, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.
Đột nhiên, một con tuấn mã phi nhanh đến, trên người tuấn mã, thế mà có mọc hai cái cánh.
Mà đạo sĩ Ngọc Hư nhìn thấy cảnh này, trong mắt gã ta lộ ra vẻ sợ hãi vô cùng, gã ta hú lên một tiếng quái dị, xoay người muốn chạy, căn bản không rảnh chú ý tới Trương Thác và Cuồng Sỉ nữa.
“Đạo đồng nho nhỏ, muốn chạy đi đâu?” Một bóng người chặn trước mặt đạo sĩ Ngọc Hư, bóng người này có vẻ vô cùng hư ảo, căn bản không nhìn rõ bộ dáng.
Mà đạo sĩ Ngọc Hư, lại đột nhiên quỳ xuống, không ngừng dập đầu.
“Tiên tôn tha mạng! Tiên tôn tha mạng!”
Trong miệng đạo sĩ Ngọc Hư hô lên cầu xin tha thứ.
“Tha mạng? Nực cười, phàm tục làm gì có mạng mà nói?