Mục lục
Con Rể Quyền Quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2868

Trên gương mặt của Hoàng Công Hoán là vẻ tự tin: “Tôi thừa nhận, sự phân tích của cậu cũng không tệ, nhưng hơi mạnh sao? Cậu không có chiến linh, cũng không có lĩnh vực, Diệt Thế Ma Kiếm ở nơi này không có bất cứ sức mạnh nào tiếp tế, vậy cậu có thể làm đến hơi mạnh kiểu gì?”

“Dựa vào cái này” Trương Thác dùng sức tung lệnh bài trong tay lên trên, một chiến linh bảy mét xuất hiện trước mắt anh.

Hoàng Công Hoán nhìn hư ảnh anh linh đột nhiên xuất hiện trước mặt, đôi mắt trừng to, cơ thể không khỏi chấn động.

Trương Thác cười bảo: “Trước đây có được một vài thứ, vốn tưởng rằng cũng sẽ không bao giờ dùng đến nữa cơ, nhưng lại không ngờ hôm nay nó còn có hiệu quả kỳ diệu, đương nhiên, không chỉ có những thứ này”

Trương Thác kéo áo trên người, sau đó dùng sức vung, chỉ nhìn thấy, mấy chục vật dẫn nhiều nhất chỉ to cỡ nắm tay trẻ con, xuất hiện bên cạnh anh. Những thứ này đều là đồ anh vơ được ở Linh thị ngày trước, có thể chứa đựng một ít linh khí.

Sau khi những thứ này xuất hiện, thần kiếm màu tím trong tay Trương Thác dần dần phóng to, một lực hút điên cuồng truyền tới từ trên Diệt Thế Ma Kiếm, chạy thẳng vào chiến linh bảy mét đó.

Chiến linh giống như cảm giác được uy hiếp, bắt đầu kháng cự, nhưng dưới sự khống chế của Trương Thác, chiến linh này trực tiếp hóa thành lưu quang, bị Diệt Thế Ma Kiếm cắn nuốt.

Sau khi nuốt chửng chiến linh, Diệt Thế Ma Kiếm tăng vọt đến mười mét, đây là mười mét dưới tình huống đè ép cực hạn của năng lượng.

Cảnh tượng này nói ra thì dài, thực tế lại chỉ xảy ra trong mấy giây.

Ngay khi Hoàng Công Hoán phản ứng lại, Diệt Thế Ma Kiếm đã thành hình. Anh ta không hề do dự mà duỗi bàn tay ra. Tia sáng màu vàng ngập trời đó cũng ngưng tụ thành một bàn tay to tóm về phía Trương Thác.

Cơ thể nhỏ bé của Trương Thác vung Diệt Thế Ma Kiếm khổng lồ, ra sức chém về bàn tay màu vàng đó.

Tia sáng màu tím và tia sáng màu vàng va chạm, lần này, không còn bị cắn nuốt không một tiếng động nữa. Ngay khi hai loại màu sắc này va chạm với nhau, ánh sáng cùng dung hợp lại, vô cùng chói mắt.

Hai người Trương Thác và Hoàng Công Hoán đều nhắm mắt lại theo bản năng, bởi vì trong tia sáng này, mang theo một loại mũi nhọn vô hình, cho dù là với thực lực của hai người, nếu nhìn thẳng vào ánh sáng chói mắt này vẫn sẽ khiến mắt bị thương.

Ngay khi Trương Thác nhắm mắt, anh cũng có thể cảm giác được rõ ràng mặt đất này đang rung chuyển, không, nói chính xác thì mà toàn bộ không gian đều đang rung chuyển điên cuồng. Cho đến khi ánh sáng ngợp trời biến mất, thì cơn chấn động này vẫn còn tiếp diễn.

Trương Thác mở hai mắt, nhìn thấy hoa sen bảy màu vô cùng to lớn trước mặt đó đang bắt đầu vặn vẹo một cách kỳ quái. Hoàng Công Hoán ở trên bông hoa sen mang vẻ mặt nôn nóng, hai tay không ngừng kết ấn, giống như đang muốn bù đắp và duy trì gì đó.

“Rắc!”

Một tiếng trong trẻo vang lên phía sau Trương Thác.

Anh quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một màu xanh mơn mởn, sắc xanh phía sau này hoàn toàn không có một chút ăn nhập gì với không gian trước mặt!

Nhìn thấy sắc xanh phía sau dần dần lan rộng ra, mà dãy núi xung quanh cũng càng ngày càng nhỏ lại, nụ cười trên gương mặt của Trương Thác càng lúc càng đậm.

“Tôi luôn cảm thấy vận may của mình không tệ, lúc trước có lão già Lục dạy tôi, sau khi ông ấy đi, còn để lại nhiều người đi theo hỗ trợ tôi như vậy, lại gặp được tiền bối Huyền Thiên Lân chống lưng cho tôi, đến tâm Trái Đất còn có một đại nhân vật thần bí mà tôi cũng không biết là ai, đứng sau lưng tôi.

Hôm nay Trương Thác tôi nói một câu không biết xấu hổ, cái khác tôi không có nhiều, chỉ có chỗ dựa vững chắc là nhiều, tới đi! Cho tôi xem xem, người mà các người kiêng dè, rốt cuộc là ai?”

Trong nháy mắt anh vừa dứt lời, toàn bộ không gian xung quanh anh vỡ nát, cảnh tượng giống như một tấm gương bể xuất hiện quanh người anh.

Hoa sen bảy màu dưới chân Hoàng Công Hoán cũng hoàn toàn nát vụn vào lúc này.

Một khu rừng rậm xanh ngát một màu xuất hiện xung quanh Trương Thác. Anh ngẩng đầu, phía trên khu rừng rậm, có thể nhìn thấy mái vòm, nói cách khác, bây giờ nơi mà anh đang đứng là trong một gian phòng, đây là một nơi chuyên dùng để tạo ra ảo giác!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK