Mục lục
Con Rể Quyền Quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2836

“Không dám không dám” Lam Vân Dương liên tục xua tay: “Đạo quán Ngọc Hư, tồn tại cho đến ngày nay, có vô số cao nhân, làm sao có thể là nơi mà một Lam Vân Dương tôi dám đắc tội cho được. Tôi chỉ muốn nói, các vị tiền bối vẫn nên tuân thủ quy tắc nhất định, bằng không quy tắc bị phá vỡ, thì thiên hạ sẽ đại loạn, cho dù là đạo quán Ngọc Hư cũng sẽ không gánh nổi tiếng xấu như vậy đâu. Chuyện tổ binh, ai trong chúng ta cũng đều muốn biết, nhưng bây giờ miễn cưỡng ép hỏi như vậy, hình như không phải là lựa chọn hay ho gì cho lắm”

Cung Diệp Vấn đại nhân và Đan Tô đạo nhân đưa mắt nhìn nhau, đều không nói gì.

“Hai vị tiền bối, tôi và Trương Thác còn có vài thứ cần bàn, nếu hai vị cũng có hứng thú thì có thể đi cùng” Lam Vân Dương nói xong, nhìn về phía Trương Thác: “Đi thôi, trở về nói chuyện chứ?”

Làm sao Trương Thác có thể không hiểu ý của ông ta cho được, rõ ràng ông ta cũng không muốn ở chung với hai lão già này, so với đối diện với hai lão già này, anh lại càng vui lòng đi nói chuyện với Lam Vân Dương hơn. Anh gật đầu, cũng không nói gì, mà nắm tay của Lâm Ngữ Lam đi thẳng xuống núi.

Bóng người của Lam Vân Dương cũng nhanh chóng đi theo, mấy người nhảy đến dưới chân núi, mở cửa xe rồi ngồi vào trong xe.

Khi ngồi vào trong xe, Lam Vân Dương thở phào một hơi, mở miệng nói với vẻ vừa gặp như đã quen từ lâu: “Trương Thác, theo tôi thấy, thì cậu vẫn nên cảm ơn tôi vì chuyện này đấy, nếu không phải tôi tới kịp thời thì bây giờ cậu đã gặp phiền phức rồi, người của đạo quán Ngọc Hư, kẻ nào cũng đều lợi lợi hại và khó chơi hết”

Nghe thấy lời này của Lam Vân Dương, Trương Thác khởi động xe: “Nói như vậy, tôi còn phải mời ông ăn cơm nữa sao?”

“Cũng không phải không thể” Lam Vân Dương cười to một tiếng: “Xem bộ dáng của cậu hiện tại, có vẻ đã có được không ít lợi ích ở tâm Trái Đất đấy nhỉ, người mà tôi muốn đưa, cậu cũng đã đưa tới rồi, thực lực của cậu, cũng đã gia tăng nhanh chóng, xem như là cục diện song thắng, không phải sao?”

“Song thắng, chưa chắc đâu” Trương Thác liếc mắt nhìn ông ta: “Thực lực của tôi gia tăng, chẳng có liên quan gì đến một chuyến đi tới tâm Trái Đất này hết, ngược lại tôi tò mò một vấn đề, vốn dĩ tôi cho rằng tâm Trái Đất là một nơi đi rồi sẽ không có cách nào trở về được nữa, bây giờ xem ra, đó chẳng qua chỉ là hai nền văn minh bất đồng mà một đại nhân vật thì biết, còn tầng lớp thấp nhất thì lại chẳng rõ. Với thực lực của Lam Vân Dương ông, muốn đi một chuyến, chắc hẳn không khó đâu nhỉ? Hà cớ gì cứ nhất định phải là tôi đi?”

Lam Vân Dương dựa người lên hàng ghế sau, cũng không trả lời câu hỏi anh.

Trương Thác lái xe, từ từ tiến vào nội thành, sau khi vào trong nội thành, có thể phát hiện ra bầu không khí lập tức dịu hẳn đi không ít.

Ở ngoại thành, cho dù Trương Thác và Lam Vân Dương đang nói chuyện gì, thì hai người này đều có khả năng ra tay bất cứ lúc nào, nhưng đã tiến vào nội thành, tương đương với việc vẽ bùa ngừng chiến.

“Trương Thác, trên người cậu thực sự có quá nhiều bí mật” Ánh mắt của Lam Vân Dương nhìn chăm chằm vào sau lưng của Trương Thác: “Chỉ riêng tổ binh của các đại tộc, đã đủ để khiến người sắp xếp quá nhiều kẻ địch trong bóng tối rồi”

Trương Thác dừng xe trước cửa một tiệm cà phê, anh mở cửa xe, sau đó tự mình bước vào trong quán. Lam Vân Dương đi theo phía sau anh.

“Tự nhiên đi” Trương Thác ném một mã QR đến trước mặt Lam Vân Dương: “Phải rồi, ông có di động chứ?”

Lam Vân Dương đảo trắng mắt: “Trương Thác, tuy tôi lớn tuổi, nhưng đầu óc vẫn đủ dùng, thứ của người trẻ tuổi các cậu, tôi dùng rất giỏi”

Ông ta quét mã rồi nhấn vào thứ gì đó.

Trương Thác nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi với vẻ lơ đãng: “Đạo quán Ngọc Hư là nơi thế nào?”

“Một đám người nghiên cứu chuyện trường sinh tập trung ở nơi đó” Lam Vân Dương trả Người ở trong đó, nếu tìm hiểu vai vế, thì ngay cả tôi cũng cảm thấy có vài người đáng sợ: “Ha ha, tôi ngược lại cũng hiểu được ý của ông” Trương Thác mỉm cười, Lam Vân Dương nói, chỉ nói vai vế, chứ không nói thực lực, đây cũng là một loại đánh giá về Ngọc Hư đạo quán.

Đương nhiên, anh cũng sẽ không hoàn toàn tin vào những điều ông ta nói, nhưng về phương diện thực lực này, lần này anh trở về đã vô cùng tự tin. Phải biết răng, bản thân anh của hiện giờ, đã có thực lực cấp bậc Chí Tôn. Toàn Cảnh Thiên, Triệu Chính Khải và cả Ngọc Hà đều là trợ thủ của anh, Lâm Ngữ Lam cũng có chiến linh bên người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK