Mục lục
Con Rể Quyền Quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHương 2750

Võ Vương cũng nhìn Lâm Ngữ Lam, lại thấy vẻ mặt của cô tức giận, mới khuyên bảo: “Ngữ Lam, bác hai của anh cũng vì muốn tốt cho em, em nghe lời ông ấy nói đi. Hôm nay hãy chém chết Trương Ức Thùy, vậy trong phủ Võ Vương anh sẽ công nhận em, sẽ để em tiến vào cửa nhà phủ Võ Vương anh.

Cơ hội này đối với anh, và với em, đều quá quan trọng, em nhất định phải nắm chắc”

Bác hai Võ Vương mang vẻ mặt ngạo khí, đợi chờ Lâm Ngữ Lam đi chấp hành mệnh lệnh của ông ta.

Bạch Trình đột nhiên bật cười: “Phủ Võ Vương các ông đúng là kiêu ngạo không ai bằng.”

“Ở đây nào có chỗ cho cậu nói chuyện!” Võ Vương hét lớn một tiếng, sau đó nhìn về phía Lâm Ngữ Lam với vẻ mặt dịu dàng: “Ngữ Lam, nghe lời bác hai của anh đi, hôm nay chém chết Trương Ức Thùy, đợi sau khi trở về thành chính, anh sẽ kết hôn với em”

“Anh ngược lại cũng có chút thú vị đấy” Lâm Ngữ Lam nghiêng đầu, nhìn Võ Vương: “Tôi rất tò mò, anh dựa vào cái gì mà cho rằng tôi muốn kết hôn với anh, lẽ nào anh không phát hiện ra, từ lần đầu gặp anh cho đến tận bây giờ, tôi chưa bao giờ từng nhìn thẳng vào mắt anh hay sao?”

“Ha ha ha ha!” Hải Thần bật cười một tiếng: “Thật không biết tên Võ Vương này lấy sự tự tin từ đâu ra, người ta ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn anh, mà anh còn làm như thể mình có sức hút lắm vậy”

“Có những người thật sự cảm thấy mình rất tốt đẹp ấy mà” Nguyệt Thần cười duyên một tiếng, trong giọng nói lại tràn đầy ý chế nhạo.

Võ Vương nhíu mày: “Ngữ Lam, rốt cuộc em có ý gì, lẽ nào, em thật sự thích tên Trương Ức Thùy này rồi sao?”

Lâm Ngữ Lam hơi lắc đầu.

Thấy động tác lắc đầu này của cô, đôi mày nhíu chặt của Võ Vương giãn ra, sau đó nói: “Nếu em đã không…”

“Cũng không phải tôi thích anh ấy” Lâm Ngữ Lam lên tiếng, ngắt lời Võ Vương, chỉ thấy cô chậm rãi bước đến bên cạnh Trương Thác, sau đó, ôm cánh tay của anh với vẻ mặt dịu dàng, ngay trước ánh mắt khiếp sợ của Võ Vương, sĩ quan phụ tá Chu, hai vị Chí Tôn ở học viện Thiên Vũ và thành viên của Kiếm Cốc: “Mà tôi đã sớm yêu anh ấy rồi”

“Cô!” Võ Vương trừng to mắt.

“Ha ha ha, Võ Vương, đầu anh thật sự có vấn đề rồi, anh tôi và chị dâu đã sớm nhận giấy đăng ký kết hôn rồi” Bạch Trình cất tiếng cười to: “Anh ngược lại cũng hay lắm, còn cho rằng chị dâu tôi không thể không gả cho Võ Vương anh, anh là cái thá gì mà đòi so với anh tôi. Ngay cả quả rắm, anh cũng không bằng, thật không biết sự kiêu ngạo này của phủ Võ Vương các người từ đâu mà có.”

Những lời nói này của Bạch Trình, không chỉ khiến người của phủ Võ Vương nghe được phải mang vẻ mặt ngơ ngác, mà sĩ quan phụ tá Chu cũng trừng to mắt, nhìn Lâm Ngữ Lam, nói với vẻ khó tin: “Tướng quân, cô…”

“Tôi đã nói rồi” Trương Thác nhìn cô ta với vẻ mặt đắc ý: “Tôi đã sớm nói với cô, kêu cô nên khách sáo với tôi một chút, nói không chừng có một ngày nào đó, tướng quân nhà cô chính là người của tôi.”

Vị Lai lên tiếng bảo: “Võ Vương, xem ra sự tự tin không biết lôi từ đâu ra này của anh, bắt đầu từ hôm nay sẽ phải chịu đả kích rồi”

Võ Vương nhìn Lâm Ngữ Lam ôm cánh tay của Trương Thác với vẻ mặt dịu dàng, cả người tức đến phát run.

“Lâm Ngữ Lam, Trương Ức Thùy, các người, quả thực không coi phủ Võ Vương tôi ra gì!” Bác hai Võ Vương hét lớn một tiếng: “Hôm nay, các người không thể sống sót rời khỏi nơi này được đâu!”

“Đây lại là sự tự tin ở đâu ra nữa vậy?” Trương Thác nhìn ông ta với vẻ mặt nghi ngờ: “Bây giờ, chỉ dựa vào mấy người các ông, lấy đâu ra dũng khí mà giữ chúng tôi ở lại đây?”

“Dựa vào thực lực!” Võ Vương gầm lên một phía, anh linh hiện ra phía sau anh ta.

Chỉ thấy phía sau toàn bộ mười người ở phủ Võ Vương đều có anh linh xuất hiện! Người vừa rồi đã tung ra đòn tấn công có uy lực của Phú Thần đỉnh cấp đó, cũng che giấu thực lực của mình, anh ta thực ra là một Chí Tôn!

Mười người đi ra từ phủ Võ Vương này, tất cả đều là Chí Tôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK