Mục lục
Có rể là chiến vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, Phạm Nhược Tuyết ở đầu dây bên kia hỏi: “Có việc gì à?”


“Nhớ cô rồi.” Lê Văn Vân họ một tiếng.


“Nếu không nói thì tôi gác máy đây” ở đầu dây bên kia, Phạm Nhược Tuyết hừ lạnh một tiếng.


“À vậy thì, gửi số điện thoại của Lôi Bân cho tôi đi.” Lê Văn Vân vội vàng nói.


Phạm Nhược Tuyết lại hừ lạnh một tiếc: “Anh đi Lâm Hải đấy à?”


“Ừ.” Lê Văn Vân gật gật đầu.


“Vậy nhớ phải điều tra một chút về việc của số hai, đến lúc đó bên này sẽ cho người sang đó phối hợp điều tra với anh.” Phạm Nhược Tuyết mở miệng nói.


Lê Văn Vân gật đầu đáp lại: “Tôi biết rồi”


Nói xong, anh cúp điện thoại, rất nhanh sau đó, số điện thoại của Lôi Bán được gửi qua, Lê Văn Vân lại gọi điện thêm lần nữa.


Mà Khương Vĩ đứng bên cạnh đồng tử hơi co rút, nét mặt nhìn về phía Lê Văn Vân vô cùng kỳ quái lại rung động.


Lôi Bân này, cậu ta biết.


Toàn bộ Lâm Hải này, có mấy ai mà không biết đến vị thương nhận một tay che trời, chủ tịch của tập đoàn Hãn Vũ này.


Cùng lúc đó, trong lòng cậu ta cũng hơi chùng xuống, nếu Lê Văn Vân thực sự quen biết Lôi Bân, cần gì đi xin người khác số điện thoại của ông ta.


Lê Văn Vân không để ý đến cậu ta, nhanh chóng gọi điện cho Lôi Bân, điện thoại cũng rất nhanh được kết nối, một giọng nói vô cùng có uy cất lên: “Alo!”


“Alo!” Lê Văn Vân mở miệng: “Đoản thử xem tôi là ai nào.”


Mà ở đầu dây bên kia, ngạc nhiên một lúc, sau đó một giọng nói kích động được truyền đến: “Quả nhiên ngài vẫn còn sống, ngài đang ở đâu vậy?”


“Tôi đang đứng dưới cổng tập đoàn Hãn Vũ đây.” Lê Văn Vân cười ha hả đáp.


“Tút tút tút…”


Ngay sau đó, đầu bên kia rất nhanh đã ngắt điện thoại.


Mà Khương Vĩ ở bên cạnh không nói nên lời, cậu ta nhìn Lê Văn Vân rồi hỏi: “Vậy sau đây chúng ta sẽ làm gì.”


“Cứ đợi thôi, đợi Lôi Bân xuống đây đón chúng ta.” Lê Văn Vân cười cười trả lời.


Nhìn biểu cảm và ánh mắt quả quyết của Lê Văn Vân, Khương Vĩ bắt đầu lâm vào hoài nghi nhân sinh. Cậu ta vẫn luôn cảm thấy khó mà tin được, nhưng lại nghĩ đến hôm qua Lê Văn Vận chuyển cho cậu ta năm triệu, trong lòng cậu ta lại nảy sinh kỳ vọng.


Nếu như có thể đi làm ở tập đoàn Hãn Vũ, bố mẹ cậu ta có nói ra cũng thấy mát mày mát mặt.


Khoảng ba phút sau, đồng tử Khương Vĩ co rút lại.


Cậu ta nhìn thấy ở đằng xa, một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề giày da tẩy trang, như con ngựa hoang đứt cương lao thẳng về cửa, nói chính xác hơn thì là lao thẳng về phía bọn họ!


Người đó không phải Lôi Bân thì còn là ai!


Mấy người bảo vệ ở gần đó cũng tò mò mà nhìn qua đây, bọn họ không ngờ được chủ tịch của công ty sẽ chạy như vậy.


Lôi Bân vọt tới trước mặt Lê Văn Vân, trước con mắt kinh ngạc của Khương Vĩ, Lôi Bân đứng thẳng người cách bọn họ khoảng một mét!


Hốc mắt ông ta lúc này bừng đó, nước mắt chảy ròng ròng!


Trước ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, cánh tay phải còn lại duy nhất của Lôi Bân nâng lên, ông ta thực hiện động tác chào chuẩn quân đội, đồng thời ngâm nhẹ: “Vì tất cả sức sống…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK