Mục lục
Có rể là chiến vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về chuyện xảy ra với Giang Thành, Lê Văn Vân hoàn toàn không biết gì cả. Lúc này, anh đưa mắt nhìn về phía người ở trên ghế sopha trong phòng, chân mày hơi nhíu lại.


Hoàng Thi Kỳ liền xoay người muốn chạy trốn.


“Số hai, gặp cũng gặp rồi, còn chạy trốn gì nữa?” Một giọng nói trong phòng bình tĩnh phát ra.


Hoàng Thi Kỳ cười khổ một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía trong phòng nói: “Ông nội Trác.”


“Còn biết gọi ông là ông.” Một ông già hừ lạnh một tiếng từ trong phòng.


Ông ta thoạt nhìn qua rất già, đầu tóc hơi bạc, trên mặt cũng đầy nếp nhăn, nhưng khi ngồi thì thân thể rất thẳng.


Ông ta tên là Trác Nhất Minh, là quân đoàn trưởng của Người Gác Đêm Hoa Hạ, cũng là người có địa vị cao nhất trong đó.


Đương nhiên, ông ta còn có một biệt hiệu khác, gọi là: “Vô địch Thế Kỷ!”


Đúng vậy, Vô địch Thế Kỷ.


Nói cách khác, Trác Nhất Minh chính người có năng lực võ thuật cao nhất trên thế giới này, đến nỗi không ai chi phối được.


Tất cả bản lĩnh của Lê Văn Vân, đều là do ông ta cùng với mấy ông già bà cả khác dạy.


Bọn họ là nhóm Người Gác Đêm sớm nhất ở Hoa Hạ, cũng đã trải qua không biết bao nhiêu chiến dịch.


Ngồi ở bên cạnh Trác Nhất Minh là một ông già nom bộ dáng rất ngây ngô


hiền hậu. Ông ta vui vẻ nằm trên ghế sô pha, trên mặt nở nụ cười, trông không hề giống Trác Nhất Minh.


Nhưng Lê Văn Vân biết, ông già tên Vương Hồng này mới là đầu tàu thật sự của Người Gác Đêm. Những quyết sách then chốt của Người Gác Đêm Hoa Hạ đều do ông ta làm ra cả.


“Ông tới đây làm gì?” Lê Văn Vân sờ sờ mũi, hỏi.


“Hừ, câu hỏi tôi tới chỗ này làm gì hả?” Trác Nhất Minh hừ lạnh một tiếng, đáp: “Vậy câu hỏi thử Hoàng Thị Kỳ, sau cái nhiệm vụ ba năm trước, cậu mất trí nhớ thì tôi cũng không quan tâm, nhưng Hoàng Thi Kỳ thì nó làm cái gì? Ba năm rồi, suốt ba năm cũng không biết trở về thăm lão già này một lần!”


“Còn cậu nữa, cái thằng chó đẻ này. Ông ta trừng mắt nhìn về phía Lê Văn Vân, mắng: “Cậu khôi phục trí nhớ rồi cũng không gọi cho lão được một cú nữa hả?”


Lê Văn Vân sờ mũi, bĩu môi nói: “Nói mà không biết ngại! Tôi không liên lạc ông? Chứ không phải ông kêu tôi khỏi quay về à? Tôi cũng không biết ông nghĩ thế nào, có danh vô địch Thế Kỷvậy mà lại đi sợ một gia tộc Dempsey. Ông không dám chọc thì để tôi làm cho, để ông đây ném hết toàn bộ tro cốt của gia tộc Dempsey!”.


Lý Tiểu U và Phạm Nhược Tuyết đứng bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, Phạm Nhược Tuyết lại thở dài một hơi, nói: “Tôi biết ngay là sẽ thế này.”


Trác Nhất Minh trừng mắt, ông ta vuốt vuốt ống tay áo, toan đứng lên, nhưng Vương Hồng kế bên lại xua tay, bảo: “Được rồi, đừng có ầm ĩ nữa. Nói chuyện chính đi!”


Trác Nhất Minh nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng: “Chờ sau khi trở về, ông đây sẽ dạy dỗ cậu cho ra ngô ra khoai!”


Vương Hồng thở dài một hơi, nói: “Lê Văn Vân, sau khi cậu biết tin tức này cũng không trở về tra hỏi chúng tôi, cũng không có giơ đao giết đến Châu Âu, chứng minh bản thân cậu vẫn hiểu rõ ảnh hưởng của chuyện này. Cậu, Thi Kỳ, Đường Đường đều là do mấy lão già chúng tôi nhìn từ nhỏ tới lớn. Đường Đường mỗi ngày lén lão hút thuốc, mỗi ngày đánh đấm bên cạnh lão, thằng bé ra đi, lão so với các cậu càng đau lòng, nhưng có đôi khi chúng ta lại không có lựa chọn nào khác.”


Ông ta nói đến đây lại bổ sung thêm: “Chúng ta không công bố chuyện của cậu với mọi người thật ra cũng chính là ngầm thừa nhận. Có vài mối thù cậu có thể tự mình đi báo.”


Lê Văn Vân sờ mũi, không nói gì.


“Hừ!” Trác Nhất Minh hừ lạnh một tiếng, quay đầu qua chỗ khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK