Mục lục
Có rể là chiến vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Văn Vân không từ chối, họ lái xe đi dạo quanh Lâm Hải. Vương Giai Kỳ dùng vẻ mặt kỳ lạ nhìn Lê Văn Vân hỏi: “Mà này, Lê Văn Vân, anh thật sự là người của thế giới ngầm sao?”





“Lại nữa!” Lê Văn Vân sờ sờ mũi nói: “Tôi không hiểu cô đang nói cái gì!”





“Xì… thật không thú vị!” Vương Giai Kỳ nói: “Quên đi. Chúng ta trở về thôi.”





Lúc này, đã là mười một giờ tối.





Họ lái xe trở về nhà để xe dưới hầm của tiểu khu.





Ngay khi xe dừng lại, vẻ mặt của Lê Văn Vân khẽ nhúc nhích, trong khi nét mặt của Vương Giai Kỳ đột nhiên thay đổi nói: “Lê Văn Vân, anh đi mau đi.”





“Hửm?”





Giây tiếp theo, có ba bóng người nhanh chóng lao về phía họ!





“Rầm!”





Một cây côn sắt cực lớn đập thẳng vào kính chắn gió của chiếc xe, kính chắn gió ngay lập tức vỡ tan.





Lê Văn Vân và Vương Giai Kỳ nhanh chóng mở cửa nhảy ra khỏi xe.





Ngay sau đó, từ hai bên, hai người phụ nữ cầm dao găm lao về phía Vương Giai Kỳ!





Khuôn mặt xinh đẹp của Vương Giai Kỳ thay đổi, nhưng không hề lộ ra vẻ hoảng sợ, trên người phát ra một luồng khí thể dập dờn, cả người nhảy lên. trên mặt đất, đáp xuống nóc xe!





Mà bên kia, người đàn ông cầm côn sắt lao thẳng tới Lê Văn Vân.





“Dừng tay!” Vương Giai Kỳ hét lên: “Đừng động vào anh ta, tôi sẽ đi cùng các người.”





Ở bên cạnh, nét mặt của Lê Văn Vân hơi thay đổi, anh không ngờ Vương Giai Kỳ lại chọn đi cùng bọn họ để bảo vệ anh.





Cô gái nhỏ này còn khá nghĩa khí.





“chậc chậc, cô Vương, đây là bạn trai của cô sao? Ánh mắt chọn đàn ông của cô thật không tốt.” Người đàn ông lực lưỡng cười híp mắt đánh giá Lê Văn Vân nói: “Đáng tiếc, anh ta nhìn thấy chúng tôi rồi nên nhất định phải chết.”





Sắc mặt Vương Giai Kỳ thay đổi, lần này người đàn ông to khỏe lại một lần nữa giơ côn sắt lên.





“Lê Văn Vân, đừng có ngây ngốc nữa, mau chạy đi!” Vương Giai Kỳ nhìn thấy Lê Văn Vân đứng ở đó không động đậy, sắc mặt liền thay đổi nghĩ rằng Lê Văn Vân đã bị dọa sợ đến ngây ra.





Mà người đàn ông to khỏe đó nâng côn sắt lên đập mạnh vào đầu Lê Văn Vân.





“Không được!”





Vương Giai Kỳ tái mặt muốn đi cứu Lê Văn Vân, nhưng lúc này hai người phụ nữ đã cầm dao găm chặn đường cô ta.





“Ầm!”





Lúc này, tiếng va chạm vang lên.





Vương Giai Kỳ không khỏi nhắm mắt lại.





Mà ba người kia, ánh mắt đồng loạt co rút lại.





Người đàn ông vạm vỡ kinh ngạc nhìn Lê Văn Vân, anh ta phát hiện côn sắt vừa đập xuống đã bị Lê Văn Vân đỡ lấy.





cùng lúc đó, anh ta nhìn thấy khóe miệng Lê Văn Vân khẽ cong lên ý cười.





“Ầm!”





Giây tiếp theo, Lê Văn Vân đã đấm một cú vào đầu anh ta!





Lê Văn Vân đấm thẳng một cú vào bụng dưới của người đàn ông cường tráng kia, lập tức khiến người đàn ông cường tráng kia phải trợn tròn mắt, sau đó hai mắt bắt đầu ứ đầy tia máu.





“Bụp.”





Phía sau lưng của anh ta giống như bị một viên đạn bắn xuyên qua, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện một cái lỗ thủng.





“Phut.”





Cùng lúc đó, máu tươi trong miệng bắt đầu chảy ra ngoài.





“Phịch.”





Ngay sau đó, đột nhiên anh ta ngã khuyu xuống đất với hai mắt đỏ bừng, xui lơ nằm rạp trên mặt đất.





Hai người phụ nữ ở bên ngoài lúc này hoàn toàn đờ đẫn.





Chỉ mới qua mấy giây thôi mà, đây là khái niệm gì vậy chứ?





Trong số ba người bọn họ thì người đàn ông này là người có sức chiến đấu mạnh nhất, hai người bọn họ chỉ đứng ở phía sau, ở Hồng Nguyệt, người đàn ông cường tráng này đã tương đương với cấp bậc kim bài sát thủ rồi.





Trình độ thế này ở thế giới ngầm cũng có thể coi là cao thủ số một số hai, nhưng ở trước mặt của Lê Văn Vân thì lại nằm gục trên mặt đất chỉ với một dám.





Chuyện quan trọng nhất là quá trình này không hề gây ra chấn động gì, mà chỉ tung ra một đấm mà thôi.





Tuy người đàn ông cường tráng không văng ra xa mấy mét, nhưng càng không bay ra ngoài thì càng chứng tỏ sự kinh khủng của Lê Văn Vân, điều đó chứng tỏ khả năng khống chế sức mạnh của Lê Văn Vân đỉnh tới mức nào.


Hai người liếc mắt nhìn nhau, lúc này trong đầu bọn họ hiện lên cùng một ý tường. “Chạy Đương nhiên là Lê Văn Vân sẽ không cho bọn họ cơ hội đó, Vương Giai Kỳ nhìn thấy cây gây được vung lên thì nhịn không được lập tc nhắm nghiên mắt lại, thế nhưng tiếng kêu la thàm thiết trong tường tượng của cô ta không hể vang lên, cô chi nghe thấy tiếng lệp bập một tiếng nên miễn cưởng mở mắt ra.











Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK