Mục lục
Có rể là chiến vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi dặn dò Flore Demps vài câu, Lâm Thiếu Hoa bước về phía sau.


Lúc này, Giản Hưng đang đứng ở đó, trong tay anh ta vẫn cầm một một bộ bài Poker. Chỉ có điều, anh ta chỉ cầm bộ bài bằng tay phải, những ngón tay phải lật đi lật lại. Chỉ với một bàn tay, anh ta cũng có thể khiến những lá bài Poker biến hóa khôn lường.


Tay trái anh ta đang cầm điếu thuốc, đứng trên một con đường cạnh một cánh đồng.


Lâm Thiếu Hoa bước tới bên cạnh anh ta, cười nói: “Giản Hưng, lát nữa cậu cứ chờ mà xem. Lần này chúng tôi nhất định sẽ giúp cậu xử đẹp Vương Giai Kỳ. Lão già họ Vương kia sẽ phải dâng xương cốt đến quỳ lạy chúng ta thôi.”


Giản Hưng rít một hơi thuốc lá, liếc nhìn ông ta với vẻ hờ hững, nói: “Hy vọng mọi chuyện sẽ được như những gì ông nghĩ, đến lúc đó đừng tự khiến mình gặp họa, tự chui đầu vào hổ là được.”


“Hừ, không thể có chuyện đó đâu.” Lâm Thiếu Hoa cười híp mắt lại, nói: “Nếu đây là cái bẫy của Người Gác Đêm, tôi cũng có thể nắm chắc. Hơn nữa, chẳng phải cậu vẫn đang ở đây sao? Mặc dù cậu đã nói là phải lấy được xương cốt mới hợp tác, nhưng tôi tin, vào thời khắc mấu chốt, cậu vẫn sẽ ra tay”


Giản Hưng không nói gì, chỉ đứng đó hút thuốc!


Lâm Thiếu Hoa cười nói: “Vậy tôi đi xem tình hình trước.”


Đồng thời, ông ta cũng nói vào tai nghe gắn trên tai: “Đây là con đường mà bọn họ chắc chắn phải đi qua, hãy nhớ kỹ biển số xe rồi thông báo trước!”


“Rõ!”


Thời gian chầm chậm qua, Lê Văn Vân chậm rãi lái xe trên đường cao tốc, Long Nhã Lâm và Vương Giai Kỳ đang ngồi nói chuyện ở hàng ghế sau.


Tất nhiên là Lê Văn Vân không thể chen mồm vào cuộc thảo luận của bọn họ.


Bọn họ toàn nói về mỹ phẩm, đồ trang điểm gì đó, Lê Văn Vân hoàn toàn không hiểu.


Từ nhà hàng Tam Hợp đến Yên Kinh có một đoạn đường tương đối vắng vẻ, ít xe qua lại. Lê Văn Vân nghĩ nếu đối phương thực sự muốn ra tay thì rất có thể bọn họ sẽ chọn vị trí này.


Lê Văn Vân vừa lái xe vừa nói: “Hai người hãy thắt dây an toàn vào!”


Long Nhã Lâm và Vương Giai Kỳ ngây người khi nghe anh nói vậy. bĩu môi đáp: “Chúng tôi đang ngồi ở hàng ghế sau, tại sao lại phải thắt dây an toàn?”


Vẻ mặt của Lê Văn Vân hơi thay đổi, anh nhẹ nhàng nói: “Lát nữa có thể chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.”


Anh vừa dứt lời, Long Nhã Lâm và Vương Giai Kỳ liền cau mày. Vương Giai Kỳ hỏi: “Ý của anh là gì? Nguy hiểm gì cơ?”


“Từ lúc chúng ta rời khỏi công ty đã có một chiếc xe liên tục đi đằng sau bám theo chúng ta đến tận nhà hàng Tam Hợp” Lê Văn Vân nhẹ nhàng nói.


“Cái gì cơ?” Long Nhã Lâm kinh ngạc hỏi: “Chuyện này… rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?”


Cô ấy thở dài, nhìn Long Nhã Lâm nói: “Chị Nhã Lâm, thực ra có một chuyện em vẫn luôn không nói với chị. Em… đã trở thành mục tiêu của hai tổ chức sát thủ là Hồng Nguyệt và Bóng Tối”


“Bọn họ muốn ám sát em ư?” Long Nhã Lâm hỏi.


“Cũng không phải, hình như bọn họ muốn bắt cóc em” Vương Giai Kỳ mím môi nói.


“Vậy bây giờ bọn họ sẽ ra tay ư?” Long Nhã Lâm cau mày nhìn Lê Văn Vân, nói: “Nếu anh đã phát hiện ra ngay từ lúc xuất phát, vậy tại sao anh không nói cho chúng tôi biết sớm hơn?”


“Nếu như vậy thì ngày nào chúng ta cũng phải đề phòng, chán chết đi được. Tôi cố tình giả vờ như không phát hiện ra vì tôi muốn giải quyết chuyện này một lần luôn cho xong” Lê Văn Vân nhàn nhạt đáp.


“Vậy nên… anh ở bên cạnh Giai Kỳ, thực ra là đang làm nhiệm vụ, phụ trách bảo vệ em ấy an toàn ư?” Long Nhã Lâm hỏi.


“Cứ coi như là vậy đi. Các cô đừng phí lời nữa, mau thắt dây an toàn vào đi. Có thể bọn họ sẽ làm gì đó, có khả năng là sẽ có một chiếc xe tải cực lớn đâm vào xe chúng ta đấy.” Lê Văn Vân cười nói.


Vẻ mặt của Vương Giai Kỳ và Long Nhã Lâm thay đổi liên tiếp mấy hồi.


Long Nhã Lâm vừa thắt dây an toàn vừa nghiến răng nghiến lợi nói: “Lê Văn Vân… anh làm vậy là quá mạo hiểm, lỡ như bọn họ có rất nhiều người phục kích chúng ta thì phải làm sao. Vả lại, cho dù anh có là cao thủ siêu cấp đi chăng nữa thì bọn họ cũng có rất nhiều cao thủ bao vây trấn áp, anh cũng không thể bảo đảm được.”


“Tôi có tính toán của tôi. Lần này tôi muốn giải quyết dứt điểm chuyện này. Nếu tôi không cho bọn họ một đòn đau nhớ đời, bọn họ vẫn sẽ tiếp tục quấy rối Vương Giai Kỳ hết lần này đến lần khác.” Lê Văn Vân nhẹ giọng đáp.


Ở phía sau, vẻ mặt của Vương Giai Kỳ thay đổi một cách dữ dội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK