Mục lục
Có rể là chiến vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bùi Nghênh Tùng càng nói chuyện một cách bình tĩnh thì cô ấy càng cảm thấy sợ hãi. Cô ấy trốn trong góc chùa và cuộn tròn lại mình thành một quả bóng, đáng thương và bất lực.


“Tút tút tút.”


Đúng lúc này, điện thoại di động của Bùi Nghênh Tùng đổ chuông.


Sau khi kết nối, ông ta cười và nói: “Cô yên tâm đi, bố của cô đã cử người đến để giao cái xương rồi. Sau khi lấy được nó thì tôi sẽ thả cô đi ngay. Tôi không phải là một con quái vật gì, tại sao cô lại sợ tôi như vậy chứ?”


Giữa núi rừng, xe không cách nào đi về phía trước, tốc độ đi bộ Lê Văn Vân đi phía trước rất chậm.


Anh nhìn giống như một người bình thường trong thành phố vậy, rất ít đi đường núi, mỗi bước đi đều dè dặt cẩn thận. Nhưng mà có hơi vội vàng.


Đại khái qua được nữa tưởng đồng hồ, anh nhìn thấy một ngôi chùa đổ nát ở phía xa.


Lê Văn Vân thở một hơi dài, giả bộ vô cùng mệt đang thở dốc.


Nhưng trong tại của anh đã nghe được tiếng hít thở cực kì dài.


Trong lòng anh không kiềm được khẽ trầm xuống.


Hơi thở dài này chứng minh hai người này đều là cao thủ vô cùng lợi hại, ít nhất cũng là ở trên đỉnh chí.


Điều này khiến trong lòng Lê Văn Vân khẽ lo lắng.


Hồng Nguyệt bây giờ toàn là cao thủ.


Hoa Hồng Đỏ thì đang ở chỗ khác.


Mà lúc này lại xuất hiện hai người nữa, Lê Văn Vân thậm chí còn có chút hoài nghi không phải là người của Hồng Nguyệt.


Anh thở ra một hơi, không nghĩ thêm sau đó anh chạy thẳng đến ngôi chùa, sau khi đi vào cửa, anh liền nhìn thấy Đỗ Tịch Tịch ở góc tường cả người run lẩy bẩy, vô cùng nhếch nhác.


Nhìn thấy dáng vẻ của Đỗ Tịch Tịch, trong lòng Lê Văn Vân không kiềm được đau lòng không thôi.


Một cô gái đối với người khác lạnh lùng, sau khi quen thuộc thì trở nên hoạt bát lanh lợi, bây giờ lại mất hồn nhếch nhác ngồi trong góc tường.


May mà cô ấy không bị làm nhục.


Lê Văn Vân nhìn thấy ánh mắt của hai người khác cách đó không xa, trong lòng anh bỗng chốc trở nên tức giận tột độ.


Ra tay với Đỗ Tịch Tịch lại là hai người này.


Thủ lĩnh Hồng Nguyệt, Bùi Nghênh Tùng!


Vũ khí hàng đầu của Hồng Nguyệt, Ảnh Tử!


Đúng vậy, trong danh sách sát thủ, Hồng Nguyệt đứng thứ ba trong mười tổ chức, ngoại trừ Trác Hạo và Hoa Hồng Đỏ ra, còn có một người khác nữa gọi là Ảnh Tử!


Anh ta rất ít khi ra tay, thường ở bên cạnh Bùi Nghênh Tùng. Nhưng mà trong bảng xếp hạng sát thủ, anh ta đứng thứ hai!


Mà chiến tích mạnh nhất của anh ta, chính là đã từng xâm nhập vào căn cứ tạm thời của thu dạ nhân, giết Người Gác Đêm số 6, hơn nữa còn an toàn rời đi.


Lúc đó anh ta nhờ trận chiến mà nổi tiếng, và lọt vào danh sách những sát thủ ngầm, cho đến khi Giản Hưng phản bội Người Gác Đêm.


Tuy rằng trong lòng ngạc nhiên, nhưng mà trên mặt Lê Văn Vân không có bất cứ biểu cảm nào, anh lần nữa nhìn về phía Đỗ Tịch Tịch, sau đó chạy về phía Đỗ Tịch Tịch.


“Tịch Tịch, Tịch Tịch!” Lê Văn Vân chạy đến bên cạnh quỳ xuống Đỗ Tịch Tịch, kéo tay cô ấy nói: “Là tôi, tôi mang đồ đến rồi, cô yên tâm đi, tôi sẽ đưa cô quay về.”


Đỗ Tịch Tịch nghe thấy có người đến càng sợ hãi hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK