Mục lục
Có rể là chiến vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu cái gì mà cậu!” Hoàng Gia Gia mắng chửi ầm lên: “Con mẹ nó chứ, anh còn dám chỉ chỉ trỏ trỏ anh Vân của tôi ở trước mặt mọi người như vậy cơ đấy? Lại còn đi làm ở chỗ của anh? Đi cái con mẹ nhà anh mà đi. Ngu xuẩn, mau chóng xin lỗi đi.”


Câu mắng của Hoàng Gia Gia khiến cho chân mày của không ít người nhăn lại.


Nhưng không ai trong số họ lên tiếng, dù sao thì bọn họ đều biết tính cách và tố chất của bốn cậu chủ Yên Kinh. Không ít người trong đại sảnh bữa tiệc này đều từng chịu ức hiếp.


Lúc này ngoài cửa, Hoàng Hân đi vào, nhìn thấy Hoàng Gia Gia lại đang bắt nạt người ta. Cô ta nhìn thấy Lê Văn Vân ngồi ở trong góc, thần sắc hơi vui vẻ, nghiêng người nói: “Hoàng Gia gia, sao em lại bắt nạt Tiền Kiệt nữa rồi.”


Lê Văn Vân đang ngồi trong góc nghe thấy những lời của Hoàng Hân thì trong lòng lập tức vui vẻ!


Cảm giác đây không phải là lần đầu tiên Hoàng Gia Gia bắt nạt người này.


Tiền Kiệt mặt đỏ bừng, anh ta cảm thấy mặt mũi bị ném đến tận nhà bà ngoại luôn rồi.


Hoàng Gia Gia cười khẩy một tiếng nói: “Thằng cháu trai này ba ngày không đánh là lại lên nóc nhà lật ngói. Hôm nay ở nơi này, em vốn cũng không muốn để ý đến anh ta, vậy mà vừa rồi anh ta lại ở đó sỉ nhục Lê Văn Vân.”


Hoàng Hân cau mày, sau đó không nói thêm gì nữa.


Thấy Hoàng Hân không ngăn cản, những người vây xem nhìn về phía Lê Văn Vân đang ngồi trong góc một cách ngạc nhiên.


?


Lê Văn Vân thở dài một hơi. Anh vốn dĩ định khiêm tốn, lặng lẽ tránh trong bóng tối để bảo vệ Vương Giai Kỳ, nhưng không ngờ cuối cùng vẫn huyên náo đến thế này.


“Bảo anh đặc biệt xin lỗi đấy, anh nghe không hiểu hả?” Hoàng Gia Gia trừng mắt nhìn chằm chằm vào Tiền Kiệt và nói.


Tôn Hạo đi ra, nhìn thoáng qua Hoàng Gia Gia, sau đó nhìn thoáng qua Hoàng Hân rồi nói: “Hoàng Gia Gia, cậu hơi quá đáng rồi đó. Lê Văn Vân này là đại diện cho tập đoàn Trí Đạt


mà vào nơi này. Anh ta muốn đem đến cho tập đoàn Trí Đạt một ít nhân mạch nên tôi đã chủ động giới thiệu Tiền Kiệt đến làm quen với anh ta. Tiền Kiệt không biết, chỉ là rất ngạc nhiên khi tập đoàn Trí Đạt lại có thể tham gia vào một bữa tiệc như vậy, hơn nữa người tham gia chỉ là một nhân viên mà thôi. Vậy mà cậu vừa lên đã đánh người ta, có hơi quá đáng rồi nhỉ?”


“Cậu giả vờ cái mẹ gì chứ!” Hoàng Gia Gia quay người lại, trực tiếp mắng vào mặt Tôn Hạo: “Cậu cho là ông đây không biết ư? Không phải là cậu nhìn thấy Lê Văn Vân và Vương Giai Kỳ cùng nhau đến đây nên trong lòng khó chịu à? Cậu thích Giai Kỳ, nhưng Giai Kỳ còn chưa chắc để ý đến loại ngụy quân tử như cậu đâu.”


“Còn nữa, chẳng phải ngụ ý của các cậu là nói Lê Văn Vân không đủ tư cách tham gia bữa tiệc này sao?” Hoàng Gia Gia hỏi: “Hôm nay coi như tôi thông báo trước mặt các người. Tôi thông báo, bắt đầu từ bây giờ, Lê Văn Vân sẽ gia nhập vào bốn cậu chủ Yên Kinh chúng ta. Về sau, bốn cậu chủ Yên Kinh đổi tên thành năm cậu chủ Yên Kinh!”


Theo lời Hoàng Gia Gia nói chuyện, ở đằng kia, ba người khác trong số bốn cậu chủ Yên Kinh cũng đã đi tới.


Lúc nghe thấy Hoàng Gia Gia nói chuyện, thần sắc của bọn họ cũng hơi chuyển động, biểu cảm nhìn Lê Văn Vân có chút kinh ngạc.


Rõ ràng là bọn họ đã nghe Hoàng Gia Gia nhắc đến Lê Văn Vân.


Lê Văn Vân ngồi bên kia suýt chút nữa chúi đầu ngã xuống đất.


Mẹ nó, năm cậu chủ Yên Kinh này mà truyền ra ngoài thì thanh danh này có thể xem như bị hủy hoại.


Nói xong, Hoàng Gia Gia lại đá Tiên Kiệt một cước, nói: “Mẹ nó bảo anh xin lỗi mà anh không nghe hiểu tiếng người sao? Mau chóng đi xin lỗi anh Vân cho tôi!”


“Hoàng Gia Gia, đây là nơi tổ chức tiệc của tổng giám đốc Quách – Quách Khải Thụy, không phải là nơi cậu giương oai” Tôn Hạo trừng mắt nói: “Hơn nữa, tôi cũng không cảm thấy Tiền Kiệt có điều gì quá đáng. Lời nói không dễ nghe, quả thật anh ta không có tư cách tham gia bữa tiệc như vậy. Cho dù anh ta là con trai của Bành Hàn Đông thì cũng chẳng đủ tư cách. Huống chi anh ta chỉ là một tên nhân viên, thư mời của anh ta cũng không biết có được từ đầu. Thậm chí tôi còn hoài nghi anh ta trà trộn mà vào nữa kìa!”


“Anh ấy là do tôi đích thân mời!” Đúng lúc này, một giọng nói có ngữ khí mạnh mẽ vang lên từ ngưỡng cửa.


Mọi người nhìn theo hướng phát ra âm thanh, ngoài cửa có một người đàn ông trung niên bước vào, đồng thời còn có một cô gái chừng mười lăm, mười sáu tuổi, mặc váy hoa, buộc tóc đuôi ngựa! Đó là Quách Tiểu Manh.


Lúc bước vào sảnh tiệc, cô ấy nhìn thấy Lê Văn Vân đang ngồi trong góc, hai mắt sáng lên, sau đó chạy về phía Lê Văn Vân, tức thì nhào vào vòng tay của Lê Văn Vân và nói: “Anh Vân!”


Lê Văn Vân cười, khẽ xoa đầu cô ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK