Mục lục
Có rể là chiến vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chuyện này thì con không biết nhiều lắm.” Lê Văn Vân xoa xoa mũi nói: “Đây có thể là tự duy chiến lược của chủ tịch Lôi cũng nên. Nhà họ Lê mấy ngày nay thế nào? Tổn thất có lớn không?”


“Tổn thất khá lớn” Lê Cảnh An nói: “Tổng giá trị thị trường của tất cả các công ty niêm yết dưới tên nhà họ Lê đã bị thu hẹp gần một phần năm, với mức lỗ gần một trăm tỷ… Chủ yếu là không biết tại sao, ngoài tập đoàn Hãn Vũ, có rất nhiều người ra tay với nhà họ Lê.”


Thấy Lê Cảnh An nói chuyện đĩnh đạc, Lê Văn Vân nghĩ tới việc bố anh đã từng là một thần đồng kinh doanh, Lê Cảnh An đóng một vai trò rất lớn trong sự quật khởi của ngành công nghiệp quần áo của nhà họ Lê.


“Có lẽ ngày mai có thể cho Lôi Bân nói về những chuyện này với bố mình, xem bố mình có ý tưởng gì không” Lê Văn Vân nghĩ thầm trong lòng.


Ban đầu anh không muốn để Lê Cảnh An quản lý chuyện công ty, muốn Lê Cảnh An sống thoải mái một chút. Nhưng gần đây anh cũng có thể cảm nhận được mỗi ngày Lê Cảnh An cảm thấy khá nhàm chán. Có lẽ nếu tìm được việc gì đó để làm, Lê Cảnh An sẽ vui hơn.


Tào Vân nhìn Lê Văn Vân nói: “Được rồi, trước tiên chúng ta đừng nói chuyện này nữa. Không phải con nói muốn dẫn bạn gái đến gặp mặt bố mẹ sao? Người đâu? Không phải con lại gạt bố mẹ nữa chứ, chỉ là con không muốn đi xem mắt thôi đúng không? Mẹ vẫn cảm thấy cô gái đó khá tốt. Nó cũng sẵn lòng gặp mặt con lân nữa!”


“Tốt cái gì mà tốt?” Lê Văn Vân cạn lời: “Bạn gái của con đã tới Lâm Hải rồi, ngày mai con sẽ dẫn đến cho bố mẹ xem!”


“Đây là do con nói đấy” Tào Vân nói: “Nếu như ngày mai con không dẫn về được thì hãy


ngoan ngoãn đi xem mắt đi!”


Lê Văn Vân gật đầu trở về phòng, vội vàng gửi WeChat cho Đỗ Tịch Tịch để ăn khớp mọi chi tiết, tránh bị hư đường vào ngày mai.


Quyết định xong, anh nhìn thứ năm trên điện thoại, thản nhiên nói: “Còn hai ngày nữa!”


Nhà họ Lê!


Trong gần bốn ngày này, Lê Trung Hằng không có được một đêm ngon giấc!


Lúc này, trong tòa nhà lớn của nhà họ Lê, hầu hết các cấp cao của nhà họ Lê đều đã đến.


Trên chủ vị, ông lão tóc hoa râm ngồi đó là người có địa vị cao nhất trong nhà họ Lê hiện tại, Lê Vĩnh Sanh.


Lê Vĩnh Sanh đã hơn tám mươi tuổi, nhưng là một người giàu có, được bảo dưỡng vô cùng tốt, thoạt nhìn vẫn thần thái sáng láng. Ngoại trừ mái tóc hoa râm ra, nhìn từ bề ngoài thì trông ông ta như mới ngoài sáu mươi tuổi.


Ông ta ngồi đó với một cỗ hương vị không giận tự uy.


Ngồi bên cạnh ông ta là Lê Trung Hằng, ngoài ra còn có hai người đàn ông.


Đây là ba người đứng đầu của ba dòng chính nhà họ Lê, cũng là những người nắm giữ số cổ phần lớn nhất trong sản nghiệp của nhà họ Lê!


Ngoài ra, trong phòng còn có rất nhiều người trung niên, vị trí cuối cùng là thế hệ thứ ba của nhà họ Lê.


Lê Tử Thiện, Lê Hoán, Lê Tử Dụ, V.v.!


“Được rồi, bắt đầu đi!” Lúc này, Lê Vĩnh Sanh mở miệng nói: “Trung Hằng, con nói trước, cuộc hỗn loạn lần này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”


Trên khuôn mặt của Lê Trung Hằng có quầng thâm mắt rất dày.


Với tư cách là người đứng đầu tất cả các doanh nghiệp của Lê thị, ông ta đã hầu như không ngủ trong gần bốn ngày nay, cả người cũng lộ ra cảm giác mệt mỏi.


Ông ta đang ra sức trong việc đàm phán với nhiều công ty khác nhau và thảo luận các biện pháp đối phó.


Nhưng mọi người của các công ty đều rất kiên định, không có ý xoa dịu đi chút nào.


Dù cố gắng đến đâu, ông ta cũng không thể ngăn được thị trường chứng khoán đang đi xuống của nhà họ Lê.


Lúc này nghe thấy Lê Vĩnh Sanh gọi tên, ông ta thở ra một hơi, ánh mắt đảo qua những người khác rồi nói: “Mọi người chắc hẳn cũng đã biết mọi chuyện rồi. Bắt đầu từ thứ hai, tập đoàn Hãn Vũ và ngân hàng Tân Hải đã liên kết với nhiều ngân hàng khác. Bọn họ đã tiến hành xâm chiếm toàn diện với chúng ta, gần như tất cả các khía cạnh của sản nghiệp gia tộc. Chúng ta đã liên lạc với nhiều nhà trong số đó để tiến hành khơi thông nhưng họ hoặc là từ chối, hoặc là đều có thái độ cứng rắn.”


Nói đến đây, ông ta thở dài một hơi, nói: “Còn nguyên nhân cụ thể, chúng ta vẫn chưa biết.”


Mọi người trong nhà họ Lê đều rơi vào im lặng.


Lê Trung Hằng nói: “Tôi không biết quá trình này sẽ kéo dài bao lâu. Giữa hai bên cũng đang chịu tổn thất. Hiện tại chỉ đang đốt tiền, xem ai không chịu được trước.”


Bên dưới, Lê Hoán bình tĩnh ngồi đó, trên tay anh ta đang buộc bằng vải.


Trước đây bị thủy tinh đâm phải ở đáy biển, vẫn chưa khỏi hẳn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK